Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1333: Hoàng đế mộng 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng đế liên tục lẩm bẩm, không khác người điên.Lưu Ngọc sợ tới mức vôi gọi hắn:“Bệ hạ, bệ hạ!”Hoàng đế giật mình, nhìn hắn :“Có tin tức ?”Lưu Ngọc lắc đầu: “Bệ hạ, tâm thần không yên không nên ngủ, miễn cho bị ác mộng quấy nhiễu, để nô tài trò chuyện cùng ngài.”Hoàng đế ừ một tiếng: “Vừa rồi, ta mơ thấy hoàng hậu.”Lưu Ngọc hít một hơi lạnh, mấy năm nay, hoàng đế mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, cũng chưa bao giờ nhắc tới hoàng hậu. Cho dù hắn ở suốt ngày trong tẩm cung hoàng hậu, nhưng một chữ nhắc tới nàng cũng chưa từng nói.Hoàng đế tiếp tục nói:“Ngươi nói, lúc Vân Nhi đi, có phải hận ta lắm không? Lúc sắp chết, nàng mới bằng lòng thừa nhận nàng là yêu ta , vì sao?...... Không đúng, nàng đây là tính kế trẫm, nàng nói như vậy, đơn giản là muốn làm cho trẫm áy náy, tự trách, chịu tội, hai đứa con kia...... Nàng nói gì?”Lưu Ngọc nào dám tiếp lời, chỉ im lặng làm lão tăng nhập định.Lời hoàng hậu nói năm đó, lão nhớ như in. Nàng nói:“Ta không ngờ, tới bây giờ ngươi vẫn nghi ngờ ta. Ta hy vọng sau khi nhắm mắt, không bao giờ ta nhìn thấy ngươi nữa. Tuy phụ hoàng chọn cho ta rất nhiều người, nhưng ta vẫn một mực chọn ngươi, Diễm Nhi với Thụy nhi là con của ngươi, mà ngươi… Ta không hận ngươi, chỉ mong ngươi trường sinh bất lão, vĩnh viễn làm hoàng đế. Giang sơn mĩ nhân, không liên quan tới ta. Cho tới lúc chết, ta cũng không muốn gặp lại ngươi. Ngươi không cần hoài nghi ta, ta không hận ngươi, chúng ta......”“Vân Nhi, Vân Nhi......” Vẻ mặt hoàng đế thay đổi, vươn tay vào hư không. Nơi đó có một khuôn mặt trắng xanh, vẫn dẹp như vậy, chỉ có ánh mắt trống rỗng.Lưu Ngọc bừng tỉnh, gào to: “ Ai?”Hắn kéo mạnh tấm sa màu minh hoàng, liền thấy được một gương mặt trắng xanh, sợ tới mức kêu không được. Tuy người đó một than đen tuyền, vẻ mặt tái xanh, nhưng rõ ràng, đó là dung mạo của hoàng hậu trước đây.Ít nhất có vài phần tương tự.Lưu Ngọc bị dọa tới hồ đồ, không la lên cho thị vệ biết là có thích khách mà một mực dán mắt vào người đó, cho đến khi người đó đánh lại đây, hắn mới phục hồi tinh thần, lấy thân che trước mặt hoàng đế. Một chưởng người nó đập mạnh vào người hắn.“Hoàng hậu nương nương, ngài là bệnh mà mất, không phải bệ hạ làm hại, xin ngài đừng đến đây quấy phá bệ hạ nữa….”
Hoàng đế liên tục lẩm bẩm, không khác người điên.
Lưu Ngọc sợ tới mức vôi gọi hắn:“Bệ hạ, bệ hạ!”
Hoàng đế giật mình, nhìn hắn :“Có tin tức ?”
Lưu Ngọc lắc đầu: “Bệ hạ, tâm thần không yên không nên ngủ, miễn cho bị ác mộng quấy nhiễu, để nô tài trò chuyện cùng ngài.”
Hoàng đế ừ một tiếng: “Vừa rồi, ta mơ thấy hoàng hậu.”
Lưu Ngọc hít một hơi lạnh, mấy năm nay, hoàng đế mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, cũng chưa bao giờ nhắc tới hoàng hậu. Cho dù hắn ở suốt ngày
trong tẩm cung hoàng hậu, nhưng một chữ nhắc tới nàng cũng chưa từng
nói.
Hoàng đế tiếp tục nói:“Ngươi nói, lúc Vân Nhi đi, có phải
hận ta lắm không? Lúc sắp chết, nàng mới bằng lòng thừa nhận nàng là yêu ta , vì sao?...... Không đúng, nàng đây là tính kế trẫm, nàng nói như
vậy, đơn giản là muốn làm cho trẫm áy náy, tự trách, chịu tội, hai đứa
con kia...... Nàng nói gì?”
Lưu Ngọc nào dám tiếp lời, chỉ im lặng làm lão tăng nhập định.
Lời hoàng hậu nói năm đó, lão nhớ như in. Nàng nói:“Ta không ngờ, tới bây
giờ ngươi vẫn nghi ngờ ta. Ta hy vọng sau khi nhắm mắt, không bao giờ ta nhìn thấy ngươi nữa. Tuy phụ hoàng chọn cho ta rất nhiều người, nhưng
ta vẫn một mực chọn ngươi, Diễm Nhi với Thụy nhi là con của ngươi, mà
ngươi… Ta không hận ngươi, chỉ mong ngươi trường sinh bất lão, vĩnh viễn làm hoàng đế. Giang sơn mĩ nhân, không liên quan tới ta. Cho tới lúc
chết, ta cũng không muốn gặp lại ngươi. Ngươi không cần hoài nghi ta, ta không hận ngươi, chúng ta......”
“Vân Nhi, Vân Nhi......” Vẻ mặt hoàng đế thay đổi, vươn tay vào hư không. Nơi đó có một khuôn mặt
trắng xanh, vẫn dẹp như vậy, chỉ có ánh mắt trống rỗng.
Lưu Ngọc bừng tỉnh, gào to: “ Ai?”
Hắn kéo mạnh tấm sa màu minh hoàng, liền thấy được một gương mặt trắng
xanh, sợ tới mức kêu không được. Tuy người đó một than đen tuyền, vẻ mặt tái xanh, nhưng rõ ràng, đó là dung mạo của hoàng hậu trước đây.
Ít nhất có vài phần tương tự.
Lưu Ngọc bị dọa tới hồ đồ, không la lên cho thị vệ biết là có thích khách mà một mực dán mắt vào người đó, cho đến khi người đó đánh lại đây, hắn mới phục hồi tinh thần, lấy thân che trước mặt hoàng đế. Một chưởng
người nó đập mạnh vào người hắn.
“Hoàng hậu nương nương, ngài là bệnh mà mất, không phải bệ hạ làm hại, xin ngài đừng đến đây quấy phá bệ hạ nữa….”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng đế liên tục lẩm bẩm, không khác người điên.Lưu Ngọc sợ tới mức vôi gọi hắn:“Bệ hạ, bệ hạ!”Hoàng đế giật mình, nhìn hắn :“Có tin tức ?”Lưu Ngọc lắc đầu: “Bệ hạ, tâm thần không yên không nên ngủ, miễn cho bị ác mộng quấy nhiễu, để nô tài trò chuyện cùng ngài.”Hoàng đế ừ một tiếng: “Vừa rồi, ta mơ thấy hoàng hậu.”Lưu Ngọc hít một hơi lạnh, mấy năm nay, hoàng đế mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, cũng chưa bao giờ nhắc tới hoàng hậu. Cho dù hắn ở suốt ngày trong tẩm cung hoàng hậu, nhưng một chữ nhắc tới nàng cũng chưa từng nói.Hoàng đế tiếp tục nói:“Ngươi nói, lúc Vân Nhi đi, có phải hận ta lắm không? Lúc sắp chết, nàng mới bằng lòng thừa nhận nàng là yêu ta , vì sao?...... Không đúng, nàng đây là tính kế trẫm, nàng nói như vậy, đơn giản là muốn làm cho trẫm áy náy, tự trách, chịu tội, hai đứa con kia...... Nàng nói gì?”Lưu Ngọc nào dám tiếp lời, chỉ im lặng làm lão tăng nhập định.Lời hoàng hậu nói năm đó, lão nhớ như in. Nàng nói:“Ta không ngờ, tới bây giờ ngươi vẫn nghi ngờ ta. Ta hy vọng sau khi nhắm mắt, không bao giờ ta nhìn thấy ngươi nữa. Tuy phụ hoàng chọn cho ta rất nhiều người, nhưng ta vẫn một mực chọn ngươi, Diễm Nhi với Thụy nhi là con của ngươi, mà ngươi… Ta không hận ngươi, chỉ mong ngươi trường sinh bất lão, vĩnh viễn làm hoàng đế. Giang sơn mĩ nhân, không liên quan tới ta. Cho tới lúc chết, ta cũng không muốn gặp lại ngươi. Ngươi không cần hoài nghi ta, ta không hận ngươi, chúng ta......”“Vân Nhi, Vân Nhi......” Vẻ mặt hoàng đế thay đổi, vươn tay vào hư không. Nơi đó có một khuôn mặt trắng xanh, vẫn dẹp như vậy, chỉ có ánh mắt trống rỗng.Lưu Ngọc bừng tỉnh, gào to: “ Ai?”Hắn kéo mạnh tấm sa màu minh hoàng, liền thấy được một gương mặt trắng xanh, sợ tới mức kêu không được. Tuy người đó một than đen tuyền, vẻ mặt tái xanh, nhưng rõ ràng, đó là dung mạo của hoàng hậu trước đây.Ít nhất có vài phần tương tự.Lưu Ngọc bị dọa tới hồ đồ, không la lên cho thị vệ biết là có thích khách mà một mực dán mắt vào người đó, cho đến khi người đó đánh lại đây, hắn mới phục hồi tinh thần, lấy thân che trước mặt hoàng đế. Một chưởng người nó đập mạnh vào người hắn.“Hoàng hậu nương nương, ngài là bệnh mà mất, không phải bệ hạ làm hại, xin ngài đừng đến đây quấy phá bệ hạ nữa….”