Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1335: Vu Hận Sinh, hận là ai sinh? 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bọn thị vệ đứng đầy đó lại không biết nên làm thế nào cho phải.Lưu Niên cả người là máu, gắng gượng tới trước long sàng: “Bệ hạ, thỉnh di giá.”Hoàng đế gần như hoàn toàn tỉnh táo, lập tức ý thức được chính mình mới vừa rồi là trúng mê hồn thuật, bị người khống chế, đem bí mật chôn giấu bao năm nay nói ra, không khỏi mặt trầm như nước, ánh mắt đảo qua mọi người, dò xét xem có mấy người nghe được.Đột nhiên, Lưu Ngọc bị đánh bay ra ngoài, đập vào cửa sổ, nặng nề ngã xuống.Vu Hận Sinh bay lên, hắc y như mực, tối om giống giống như cửa vào địa ngục, cho người ta không rét mà run.Hoàng đế nhìn mặt hắn mặt, chấn động : “Không thể, không thể nào… "Hắn đang hoang mang, một trảo của Vu Hận sinh đã bổ tới, Lưu niên vội đẩy hoàng đế qua một bên, năm ngón tay Vu Hận Sinh liền chộp vào gáy hắn, mạnh mẽ cắm sâu vào.Lưu Niên mở to hai mắt, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt, những hình ảnh trong quá khứ từ từ hiện về, cuối cùng dừng ở trên mặt Vu Hận Sinh, đồng tử chợt co rút lại :“Ngươi là......”Nói đến đây, nắm ngón tay Vu Hận Sinh tăng thêm lực đạo, Lưu Niên không nói thêm gì được nữa, đôi mắt to linh động dần mất đi ánh sáng.Vu Hận sinh không một chút chậm trễ, vất Lưu Niên qua một bên, phi thân đánh úp về phía hoàng đế, bọn thị vệ cuống quít hộ giá, một số liều chết ngăn cản Vu Hận Sinh, một số đưa hoàng đế nhanh chóng thoát đi.Một khi hoàng đế rời đi, lập tức tên như mưa bắn về phía trong điện.Hoàng đế hốt hoảng thoát đi, bọn thị vệ đều chắc chắn thích sẽ bị bắn chết trong đó.Đợi loạt tên chấm dứt, thủ lĩnh thị vệ phái người xem xét, thị vệ chưa kịp vào, một bóng người từ cửa sổ đã phi thân thoát ra, hướng về phía hoàng đế thoát đi truy kích.Trong cung, bọn thị vệ đều hô bắt thích khách, nhưng không biết thích khách ở chỗ nào, vì tránh cho hoàng đế trách tội, nên ba bên bốn phía mở rộng phạm vi lùng sục.Cuối cùng, Vu Hận sinh cũng tìm thấy hoàng đế ở Cảnh Ngọc Cung đang được vô số thị vệ bảo hộ, hắn đã không còn luống cuống như lúc nãy, ánh mắt lãnh trầm nhìn hắn.Vu Hận Sinh cong môi khiến cho các thị vệ không rét mà run.Vị trí hắn cách hoàng đế không xa, thị vệ chung quanh không dám bắn tên, sợ tổn thương hoàng đế.

Bọn thị vệ đứng đầy đó lại không biết nên làm thế nào cho phải.

Lưu Niên cả người là máu, gắng gượng tới trước long sàng: “Bệ hạ, thỉnh di giá.”

Hoàng đế gần như hoàn toàn tỉnh táo, lập tức ý thức được chính mình mới vừa
rồi là trúng mê hồn thuật, bị người khống chế, đem bí mật chôn giấu bao
năm nay nói ra, không khỏi mặt trầm như nước, ánh mắt đảo qua mọi người, dò xét xem có mấy người nghe được.

Đột nhiên, Lưu Ngọc bị đánh bay ra ngoài, đập vào cửa sổ, nặng nề ngã xuống.

Vu Hận Sinh bay lên, hắc y như mực, tối om giống giống như cửa vào địa ngục, cho người ta không rét mà run.

Hoàng đế nhìn mặt hắn mặt, chấn động : “Không thể, không thể nào… "

Hắn đang hoang mang, một trảo của Vu Hận sinh đã bổ tới, Lưu niên vội đẩy
hoàng đế qua một bên, năm ngón tay Vu Hận Sinh liền chộp vào gáy hắn,
mạnh mẽ cắm sâu vào.

Lưu Niên mở to hai mắt, không dám tin nhìn
cảnh tượng trước mắt, những hình ảnh trong quá khứ từ từ hiện về, cuối
cùng dừng ở trên mặt Vu Hận Sinh, đồng tử chợt co rút lại :“Ngươi
là......”

Nói đến đây, nắm ngón tay Vu Hận Sinh tăng thêm lực
đạo, Lưu Niên không nói thêm gì được nữa, đôi mắt to linh động dần mất
đi ánh sáng.

Vu Hận sinh không một chút chậm trễ, vất Lưu Niên
qua một bên, phi thân đánh úp về phía hoàng đế, bọn thị vệ cuống quít hộ giá, một số liều chết ngăn cản Vu Hận Sinh, một số đưa hoàng đế nhanh
chóng thoát đi.

Một khi hoàng đế rời đi, lập tức tên như mưa bắn về phía trong điện.

Hoàng đế hốt hoảng thoát đi, bọn thị vệ đều chắc chắn thích sẽ bị bắn chết trong đó.

Đợi loạt tên chấm dứt, thủ lĩnh thị vệ phái người xem xét, thị vệ chưa kịp
vào, một bóng người từ cửa sổ đã phi thân thoát ra, hướng về phía hoàng
đế thoát đi truy kích.

Trong cung, bọn thị vệ đều hô bắt thích
khách, nhưng không biết thích khách ở chỗ nào, vì tránh cho hoàng đế
trách tội, nên ba bên bốn phía mở rộng phạm vi lùng sục.

Cuối
cùng, Vu Hận sinh cũng tìm thấy hoàng đế ở Cảnh Ngọc Cung đang được vô
số thị vệ bảo hộ, hắn đã không còn luống cuống như lúc nãy, ánh mắt lãnh trầm nhìn hắn.

Vu Hận Sinh cong môi khiến cho các thị vệ không rét mà run.

Vị trí hắn cách hoàng đế không xa, thị vệ chung quanh không dám bắn tên, sợ tổn thương hoàng đế.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bọn thị vệ đứng đầy đó lại không biết nên làm thế nào cho phải.Lưu Niên cả người là máu, gắng gượng tới trước long sàng: “Bệ hạ, thỉnh di giá.”Hoàng đế gần như hoàn toàn tỉnh táo, lập tức ý thức được chính mình mới vừa rồi là trúng mê hồn thuật, bị người khống chế, đem bí mật chôn giấu bao năm nay nói ra, không khỏi mặt trầm như nước, ánh mắt đảo qua mọi người, dò xét xem có mấy người nghe được.Đột nhiên, Lưu Ngọc bị đánh bay ra ngoài, đập vào cửa sổ, nặng nề ngã xuống.Vu Hận Sinh bay lên, hắc y như mực, tối om giống giống như cửa vào địa ngục, cho người ta không rét mà run.Hoàng đế nhìn mặt hắn mặt, chấn động : “Không thể, không thể nào… "Hắn đang hoang mang, một trảo của Vu Hận sinh đã bổ tới, Lưu niên vội đẩy hoàng đế qua một bên, năm ngón tay Vu Hận Sinh liền chộp vào gáy hắn, mạnh mẽ cắm sâu vào.Lưu Niên mở to hai mắt, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt, những hình ảnh trong quá khứ từ từ hiện về, cuối cùng dừng ở trên mặt Vu Hận Sinh, đồng tử chợt co rút lại :“Ngươi là......”Nói đến đây, nắm ngón tay Vu Hận Sinh tăng thêm lực đạo, Lưu Niên không nói thêm gì được nữa, đôi mắt to linh động dần mất đi ánh sáng.Vu Hận sinh không một chút chậm trễ, vất Lưu Niên qua một bên, phi thân đánh úp về phía hoàng đế, bọn thị vệ cuống quít hộ giá, một số liều chết ngăn cản Vu Hận Sinh, một số đưa hoàng đế nhanh chóng thoát đi.Một khi hoàng đế rời đi, lập tức tên như mưa bắn về phía trong điện.Hoàng đế hốt hoảng thoát đi, bọn thị vệ đều chắc chắn thích sẽ bị bắn chết trong đó.Đợi loạt tên chấm dứt, thủ lĩnh thị vệ phái người xem xét, thị vệ chưa kịp vào, một bóng người từ cửa sổ đã phi thân thoát ra, hướng về phía hoàng đế thoát đi truy kích.Trong cung, bọn thị vệ đều hô bắt thích khách, nhưng không biết thích khách ở chỗ nào, vì tránh cho hoàng đế trách tội, nên ba bên bốn phía mở rộng phạm vi lùng sục.Cuối cùng, Vu Hận sinh cũng tìm thấy hoàng đế ở Cảnh Ngọc Cung đang được vô số thị vệ bảo hộ, hắn đã không còn luống cuống như lúc nãy, ánh mắt lãnh trầm nhìn hắn.Vu Hận Sinh cong môi khiến cho các thị vệ không rét mà run.Vị trí hắn cách hoàng đế không xa, thị vệ chung quanh không dám bắn tên, sợ tổn thương hoàng đế.

Chương 1335: Vu Hận Sinh, hận là ai sinh? 02