Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1338: Ngươi chẳng lẽ không tò mò bí mật của ta 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn lạnh nhạt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, thái độ như đang thưởng thức một kiệt tác : “Mấy tuổi thì ngươi nhớ rõ mọi chuyện ? Không rõ đúng không ? Ta từ nhỏ đã có thể nhớ hết mọi thứ, một thứ quái thai. Hơn nữa, thứ công pháp ta tu luyện càng làm cho ta nhớ mọi việc kĩ hơn. Ai cũng nói đứa nhỏ không nhớ gì, nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, ngươi tin không ? "Hoàng Phủ Cẩn nhíu mi, trong nhất thời không thể tiêu hóa tin tức này, không biết đâu thật đâu giả.“Ngươi là hoàng tử, cho dù không được sủng, cũng không nhận ngược đãi giống như ta. Bọn họ tưởng ta đã chết, đem ta quăng vào hồ nước vừa dơ vừa thối. Không ngờ ta lại không chết. Ngươi nói, là do ông trời chiếu cố ta, hay oán hận mà giữ mạng ta ? "Hoàng Phủ Cẩn tâm thần chấn động, khí huyết nhất thời cuồn cuộn, tầm mắt có điểm mơ hồ.Vu Hận Sinh tiếp tục nói:“Ta bị giết không bao lâu thì mẫu hậu cũng chết, nhưng mẫu phi của ngươi thì không. Chẳng lẽ nàng cái gì cũng chưa nói cho ngươi sao? Không nói ngươi nghe nàng với hoàng hậu tình như chị em sao? Không nói ngươi nhe hoàng đế đã ngược đãi nàng như thế nào sao? Đương nhiên. Nàng sao có thể nói được. Nàng muốn bảo vệ ngươi, muốn ngươi hồn nhiên mà lớn nên nuốt hết mọi tủi nhục vào trong. Ta thật hâm mộ ngươi. "Hắn nhìn Hoàng Phủ Cẩn tựa hồ động tình, tinh thần có chút thác loạn, ánh mắt tan rã, nhất thời hừ lạnh một tiếng, hung hăng một chưởng đánh đi qua.Xa xa đang xem cuộc chiến, hoàng đế sắc mặt âm trầm, hắn không biết vì sao Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên dừng lại, nghe thích khách nói chuyện.Lưu Ngọc bị trọng thương, vừa uống xong thuốc liền lên tiếng : " Bệ hạ, thích khách kia biết thuật nhiếp hồn, không chừng điện hạ đã trúng gian kế của hắn. "Hoàng đế phất tay, vừa tính cho người hỗ trợ đã thấy Vu Hận Sinh tập kích Hoàng Phủ Cẩn, mọi người nhất thời kinh hãiChỉ nghe “Phanh” một tiếng.Một người như diều đứt dây bay lên .Hoàng Phủ Cẩn thần sắc đông lạnh, nghiêm nghị đứng ở nơi đó, nhìn Vu hận Sinh nằm trên mặt đất.Hắn thản nhiên nói:“ Bình thường ngươi ít nói, nửa chữ cũng không hé rang, hôm nay lại nói quá nhiều. Không cần biết chuyện ngươi kể có cảm động cỡ nào, đáng tiếc ta không phải kẻ thừa long thương hại. Chuyện của ngươi đối với ta vô dụng.”Vu Hận sinh lau máu bên khóe miệng: “ Ngươi dám nói ngươi không để ý sao? Nhìn thẳng vào sự thật đi, chuyện ta nói không có nửa câu giả dối. Toàn bộ là sự thật.”hận sinh xoa xoa bên miệng vết máu,“Ngươi hướng trong lòng đi, không cần phủ nhận. Ta nói đều là sự thật.”Hoàng Phủ Cẩn lạnh lẽo: “Vậy ngươi càng đáng chết .”
Hắn lạnh nhạt nhìn
Hoàng Phủ Cẩn, thái độ như đang thưởng thức một kiệt tác : “Mấy tuổi thì ngươi nhớ rõ mọi chuyện ? Không rõ đúng không ? Ta từ nhỏ đã có thể nhớ hết mọi thứ, một thứ quái thai. Hơn nữa, thứ công pháp ta tu luyện càng làm cho ta nhớ mọi việc kĩ hơn. Ai cũng nói đứa nhỏ không nhớ gì, nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, ngươi tin không ? "
Hoàng Phủ Cẩn nhíu mi, trong nhất thời không thể tiêu hóa tin tức này, không biết đâu thật đâu giả.
“Ngươi là hoàng tử, cho dù không được sủng, cũng không nhận ngược đãi giống
như ta. Bọn họ tưởng ta đã chết, đem ta quăng vào hồ nước vừa dơ vừa
thối. Không ngờ ta lại không chết. Ngươi nói, là do ông trời chiếu cố
ta, hay oán hận mà giữ mạng ta ? "
Hoàng Phủ Cẩn tâm thần chấn động, khí huyết nhất thời cuồn cuộn, tầm mắt có điểm mơ hồ.
Vu Hận Sinh tiếp tục nói:“Ta bị giết không bao lâu thì mẫu hậu cũng chết,
nhưng mẫu phi của ngươi thì không. Chẳng lẽ nàng cái gì cũng chưa nói
cho ngươi sao? Không nói ngươi nghe nàng với hoàng hậu tình như chị em
sao? Không nói ngươi nhe hoàng đế đã ngược đãi nàng như thế nào sao?
Đương nhiên. Nàng sao có thể nói được. Nàng muốn bảo vệ ngươi, muốn
ngươi hồn nhiên mà lớn nên nuốt hết mọi tủi nhục vào trong. Ta thật hâm
mộ ngươi. "
Hắn nhìn Hoàng Phủ Cẩn tựa hồ động tình, tinh thần có chút thác loạn, ánh mắt tan rã, nhất thời hừ lạnh một tiếng, hung hăng
một chưởng đánh đi qua.
Xa xa đang xem cuộc chiến, hoàng đế sắc
mặt âm trầm, hắn không biết vì sao Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên dừng lại,
nghe thích khách nói chuyện.
Lưu Ngọc bị trọng thương, vừa uống
xong thuốc liền lên tiếng : " Bệ hạ, thích khách kia biết thuật nhiếp
hồn, không chừng điện hạ đã trúng gian kế của hắn. "
Hoàng đế phất tay, vừa tính cho người hỗ trợ đã thấy Vu Hận Sinh tập kích Hoàng Phủ Cẩn, mọi người nhất thời kinh hãi
Chỉ nghe “Phanh” một tiếng.
Một người như diều đứt dây bay lên .
Hoàng Phủ Cẩn thần sắc đông lạnh, nghiêm nghị đứng ở nơi đó, nhìn Vu hận Sinh nằm trên mặt đất.
Hắn thản nhiên nói:“ Bình thường ngươi ít nói, nửa chữ cũng không hé rang,
hôm nay lại nói quá nhiều. Không cần biết chuyện ngươi kể có cảm động cỡ nào, đáng tiếc ta không phải kẻ thừa long thương hại. Chuyện của ngươi
đối với ta vô dụng.”
Vu Hận sinh lau máu bên khóe miệng: “ Ngươi
dám nói ngươi không để ý sao? Nhìn thẳng vào sự thật đi, chuyện ta nói
không có nửa câu giả dối. Toàn bộ là sự thật.”
hận sinh xoa xoa bên miệng vết máu,“Ngươi hướng trong lòng đi, không cần phủ nhận. Ta nói đều là sự thật.”
Hoàng Phủ Cẩn lạnh lẽo: “Vậy ngươi càng đáng chết .”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn lạnh nhạt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, thái độ như đang thưởng thức một kiệt tác : “Mấy tuổi thì ngươi nhớ rõ mọi chuyện ? Không rõ đúng không ? Ta từ nhỏ đã có thể nhớ hết mọi thứ, một thứ quái thai. Hơn nữa, thứ công pháp ta tu luyện càng làm cho ta nhớ mọi việc kĩ hơn. Ai cũng nói đứa nhỏ không nhớ gì, nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, ngươi tin không ? "Hoàng Phủ Cẩn nhíu mi, trong nhất thời không thể tiêu hóa tin tức này, không biết đâu thật đâu giả.“Ngươi là hoàng tử, cho dù không được sủng, cũng không nhận ngược đãi giống như ta. Bọn họ tưởng ta đã chết, đem ta quăng vào hồ nước vừa dơ vừa thối. Không ngờ ta lại không chết. Ngươi nói, là do ông trời chiếu cố ta, hay oán hận mà giữ mạng ta ? "Hoàng Phủ Cẩn tâm thần chấn động, khí huyết nhất thời cuồn cuộn, tầm mắt có điểm mơ hồ.Vu Hận Sinh tiếp tục nói:“Ta bị giết không bao lâu thì mẫu hậu cũng chết, nhưng mẫu phi của ngươi thì không. Chẳng lẽ nàng cái gì cũng chưa nói cho ngươi sao? Không nói ngươi nghe nàng với hoàng hậu tình như chị em sao? Không nói ngươi nhe hoàng đế đã ngược đãi nàng như thế nào sao? Đương nhiên. Nàng sao có thể nói được. Nàng muốn bảo vệ ngươi, muốn ngươi hồn nhiên mà lớn nên nuốt hết mọi tủi nhục vào trong. Ta thật hâm mộ ngươi. "Hắn nhìn Hoàng Phủ Cẩn tựa hồ động tình, tinh thần có chút thác loạn, ánh mắt tan rã, nhất thời hừ lạnh một tiếng, hung hăng một chưởng đánh đi qua.Xa xa đang xem cuộc chiến, hoàng đế sắc mặt âm trầm, hắn không biết vì sao Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên dừng lại, nghe thích khách nói chuyện.Lưu Ngọc bị trọng thương, vừa uống xong thuốc liền lên tiếng : " Bệ hạ, thích khách kia biết thuật nhiếp hồn, không chừng điện hạ đã trúng gian kế của hắn. "Hoàng đế phất tay, vừa tính cho người hỗ trợ đã thấy Vu Hận Sinh tập kích Hoàng Phủ Cẩn, mọi người nhất thời kinh hãiChỉ nghe “Phanh” một tiếng.Một người như diều đứt dây bay lên .Hoàng Phủ Cẩn thần sắc đông lạnh, nghiêm nghị đứng ở nơi đó, nhìn Vu hận Sinh nằm trên mặt đất.Hắn thản nhiên nói:“ Bình thường ngươi ít nói, nửa chữ cũng không hé rang, hôm nay lại nói quá nhiều. Không cần biết chuyện ngươi kể có cảm động cỡ nào, đáng tiếc ta không phải kẻ thừa long thương hại. Chuyện của ngươi đối với ta vô dụng.”Vu Hận sinh lau máu bên khóe miệng: “ Ngươi dám nói ngươi không để ý sao? Nhìn thẳng vào sự thật đi, chuyện ta nói không có nửa câu giả dối. Toàn bộ là sự thật.”hận sinh xoa xoa bên miệng vết máu,“Ngươi hướng trong lòng đi, không cần phủ nhận. Ta nói đều là sự thật.”Hoàng Phủ Cẩn lạnh lẽo: “Vậy ngươi càng đáng chết .”