Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1340: Hắc hắc, ôm cây đợi thỏ 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt đắc ý lắc lư, hai chân vung vẫy: “ Cám ơn ngươi quan tâm, nhưng mạng ta dài lắm, tai họa vạn năm nha.”Nàng vừa cắn bí đỏ, vừa phun khắp nơi khiến Vu Hận Sinh tức chết.Hắn ghét cái loại nữ nhân thô tục, rùng mình một cái đánh úp về phía Hoàng Phủ Cẩn, thừa lúc Hoàng Phủ Cẩn lui ra sao lại bẻ hướng, tấn công Tô Mạt.Dương đông kích tây!Tô Mạt kinh hô một tiếng,“A --”“Phanh” một tiếng, một người nện mạnh trên mặt đất.Vu Hận sinh bị một tấm lưới trói lại, càng giãy dụa càng chặt, cuối cùng bị trói thành một cục, không thể động đậy.Tô Mạt vỗ tay nhảy dựng lên, cười nói: “Ha ha, Vu Hận Sinh, sao ngươi học làm con rùa rồi?”Nói xong, nàng đi tới, đá một phát vào mông hắn, sau đó lục lọi lấy ám khí hắn giấu trong người ra, lấy một món đá một cai, lát sau lấy ra được mấy lưỡi dao bạc, mỏng như tờ giấy, vô cùng tinh tế.Tô Mạt giật mình, những lưỡi dao này tinh xảo không khác gì dao phẫu thuật ở hiện đại.Nàng tiếp tục đá nữa.Hắn lạnh lùng nhìn nàng, không hề giãy dụa, càng không có vẻ gì là nhục nhã.Tô Mạt cười hắc hắc, lấy đầu ngón chọt chọt: “ Xin lỗi nha, vũ khí ngươi nhiều như vậy, lát nữa ta phế hết công phu của ngươi rồi, mấy thứ này sẽ không còn chỗ dùng, chi bằng cho ta. Ta rửa sạch rồi sử dụng lại cũng được.”Vừa rồi, khi Vu Hận Sinh phi thân lên, nàng sớm có chuẩn bị, hơn nữa còn có A Lí giúp một tay.A Lí phụ trách điểm huyệt, nàng phụ trách quăng lưới, sẵn tiện điểm vài huyệt đạo.Dù sao nàng cũng có luyện qua thiên thủ Quan Âm, cũng có chút thành tựu nho nhỏ- tuy chưa vượt qua được tầng thứ nhất – nhưng cũng coi là có thành tựu đi.Hoàng Phủ Cẩn lo lắng, lại điểm thêm mấy huyệt nữa, để Tô Mạt tha hồ mà đá hắn.Tô Mạt cũng không thèm khách khí, vừa đấm đá vừa ra tay lục lọi.Vu Hận Sinh mặc quần áo thật nhiều, lớp nào cũng có chứa ám khí, lột một lớp thấy cương châm, lột lớp nữa thấy độc phấn, lột lớp nữa..Tô Mạt nghĩ nghĩ, quyết định thật nhanh: “A Lí, chúng ta lột sạch luôn đi, hắn mặc nhiều quá.”Hoàng Phủ Cẩn nhíu mi, hoảng hồn giữ chặt tay nàng: “ Không được.”Tiểu nha đầu này đã soát người mà còn sờ soạng người ta nữa, đã vậy còn lẩm bẩm cái gì mà cơ bắp rắn chắc, cái gì cân đối, cái gì là nhất… đừng tưởng rằng hắn nghe không thấy.
Tô Mạt đắc ý lắc lư, hai chân vung vẫy: “ Cám ơn ngươi quan tâm, nhưng mạng ta dài lắm, tai họa vạn năm nha.”
Nàng vừa cắn bí đỏ, vừa phun khắp nơi khiến Vu Hận Sinh tức chết.
Hắn ghét cái loại nữ nhân thô tục, rùng mình một cái đánh úp về phía Hoàng
Phủ Cẩn, thừa lúc Hoàng Phủ Cẩn lui ra sao lại bẻ hướng, tấn công Tô
Mạt.
Dương đông kích tây!
Tô Mạt kinh hô một tiếng,“A --”
“Phanh” một tiếng, một người nện mạnh trên mặt đất.
Vu Hận sinh bị một tấm lưới trói lại, càng giãy dụa càng chặt, cuối cùng bị trói thành một cục, không thể động đậy.
Tô Mạt vỗ tay nhảy dựng lên, cười nói: “Ha ha, Vu Hận Sinh, sao ngươi học làm con rùa rồi?”
Nói xong, nàng đi tới, đá một phát vào mông hắn, sau đó lục lọi lấy ám khí hắn giấu trong người ra, lấy một món đá một cai, lát sau lấy ra được
mấy lưỡi dao bạc, mỏng như tờ giấy, vô cùng tinh tế.
Tô Mạt giật mình, những lưỡi dao này tinh xảo không khác gì dao phẫu thuật ở hiện đại.
Nàng tiếp tục đá nữa.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, không hề giãy dụa, càng không có vẻ gì là nhục nhã.
Tô Mạt cười hắc hắc, lấy đầu ngón chọt chọt: “ Xin lỗi nha, vũ khí ngươi
nhiều như vậy, lát nữa ta phế hết công phu của ngươi rồi, mấy thứ này sẽ không còn chỗ dùng, chi bằng cho ta. Ta rửa sạch rồi sử dụng lại cũng
được.”
Vừa rồi, khi Vu Hận Sinh phi thân lên, nàng sớm có chuẩn bị, hơn nữa còn có A Lí giúp một tay.
A Lí phụ trách điểm huyệt, nàng phụ trách quăng lưới, sẵn tiện điểm vài huyệt đạo.
Dù sao nàng cũng có luyện qua thiên thủ Quan Âm, cũng có chút thành tựu nho nhỏ- tuy chưa vượt qua được tầng thứ nhất – nhưng cũng coi là có
thành tựu đi.
Hoàng Phủ Cẩn lo lắng, lại điểm thêm mấy huyệt nữa, để Tô Mạt tha hồ mà đá hắn.
Tô Mạt cũng không thèm khách khí, vừa đấm đá vừa ra tay lục lọi.
Vu Hận Sinh mặc quần áo thật nhiều, lớp nào cũng có chứa ám khí, lột một
lớp thấy cương châm, lột lớp nữa thấy độc phấn, lột lớp nữa..
Tô Mạt nghĩ nghĩ, quyết định thật nhanh: “A Lí, chúng ta lột sạch luôn đi, hắn mặc nhiều quá.”
Hoàng Phủ Cẩn nhíu mi, hoảng hồn giữ chặt tay nàng: “ Không được.”
Tiểu nha đầu này đã soát người mà còn sờ soạng người ta nữa, đã vậy còn lẩm
bẩm cái gì mà cơ bắp rắn chắc, cái gì cân đối, cái gì là nhất… đừng
tưởng rằng hắn nghe không thấy.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt đắc ý lắc lư, hai chân vung vẫy: “ Cám ơn ngươi quan tâm, nhưng mạng ta dài lắm, tai họa vạn năm nha.”Nàng vừa cắn bí đỏ, vừa phun khắp nơi khiến Vu Hận Sinh tức chết.Hắn ghét cái loại nữ nhân thô tục, rùng mình một cái đánh úp về phía Hoàng Phủ Cẩn, thừa lúc Hoàng Phủ Cẩn lui ra sao lại bẻ hướng, tấn công Tô Mạt.Dương đông kích tây!Tô Mạt kinh hô một tiếng,“A --”“Phanh” một tiếng, một người nện mạnh trên mặt đất.Vu Hận sinh bị một tấm lưới trói lại, càng giãy dụa càng chặt, cuối cùng bị trói thành một cục, không thể động đậy.Tô Mạt vỗ tay nhảy dựng lên, cười nói: “Ha ha, Vu Hận Sinh, sao ngươi học làm con rùa rồi?”Nói xong, nàng đi tới, đá một phát vào mông hắn, sau đó lục lọi lấy ám khí hắn giấu trong người ra, lấy một món đá một cai, lát sau lấy ra được mấy lưỡi dao bạc, mỏng như tờ giấy, vô cùng tinh tế.Tô Mạt giật mình, những lưỡi dao này tinh xảo không khác gì dao phẫu thuật ở hiện đại.Nàng tiếp tục đá nữa.Hắn lạnh lùng nhìn nàng, không hề giãy dụa, càng không có vẻ gì là nhục nhã.Tô Mạt cười hắc hắc, lấy đầu ngón chọt chọt: “ Xin lỗi nha, vũ khí ngươi nhiều như vậy, lát nữa ta phế hết công phu của ngươi rồi, mấy thứ này sẽ không còn chỗ dùng, chi bằng cho ta. Ta rửa sạch rồi sử dụng lại cũng được.”Vừa rồi, khi Vu Hận Sinh phi thân lên, nàng sớm có chuẩn bị, hơn nữa còn có A Lí giúp một tay.A Lí phụ trách điểm huyệt, nàng phụ trách quăng lưới, sẵn tiện điểm vài huyệt đạo.Dù sao nàng cũng có luyện qua thiên thủ Quan Âm, cũng có chút thành tựu nho nhỏ- tuy chưa vượt qua được tầng thứ nhất – nhưng cũng coi là có thành tựu đi.Hoàng Phủ Cẩn lo lắng, lại điểm thêm mấy huyệt nữa, để Tô Mạt tha hồ mà đá hắn.Tô Mạt cũng không thèm khách khí, vừa đấm đá vừa ra tay lục lọi.Vu Hận Sinh mặc quần áo thật nhiều, lớp nào cũng có chứa ám khí, lột một lớp thấy cương châm, lột lớp nữa thấy độc phấn, lột lớp nữa..Tô Mạt nghĩ nghĩ, quyết định thật nhanh: “A Lí, chúng ta lột sạch luôn đi, hắn mặc nhiều quá.”Hoàng Phủ Cẩn nhíu mi, hoảng hồn giữ chặt tay nàng: “ Không được.”Tiểu nha đầu này đã soát người mà còn sờ soạng người ta nữa, đã vậy còn lẩm bẩm cái gì mà cơ bắp rắn chắc, cái gì cân đối, cái gì là nhất… đừng tưởng rằng hắn nghe không thấy.