Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1364: Tự làm bậy không thể sống 06
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đang cười nói, quan gia bên ngoài tới truyền lời, "Lão gia, lão phu nhân, có người trong cung đến, là hoàng quý phi cùng thái tử điện hạ phái người đến đưa quà cho , mặt khác. . . . . . thăm hỏi vị ở nhờ chúng ta kia. . . . . ."Lão phu nhân hừ một tiếng, nói với Tô Nhân Vũ: "Con có việc, cứ đi trước. Đó là việc của bệ hạ giao phó, chớ chậm trễ.”Tô Nhân Vũ biết mẫu thân cố ý để cho mình tránh đi, nghĩ cũng không trở ngại gì, lại nhìn Tô Mạt một cái, nhận được cam đoan của nàng, liền hành lễ, dẫn người lui ra, đi thu thập xong rồi từ cửa hông đi đến nha môn.Tô Việt liền lưu lại, hắn tự mình nghênh đón vài vị công công, mấy người Tô Mạt cùng Tổ Mẫu đi chính đường.Người đến là đại thái giám bên người hoàng quý phi Nhâm công công, trong khuỷu tay của hắn giắt phất trần, cằm dương lên, một bộ dáng không coi ai ra gì.Mấy người Tô gia hành lễ, mời hắn ngồi xuống dùng trà.Nhậm công công cũng không ngồi, cất giọng the thé nói: "Chúng ta không phải tới uống trà , chúng ta thay nương nương hỏi mấy chuyện."Nói xong khinh miệt địa nhìn lướt qua, cực kỳ vô lễ.Tô Việt đỡ lão phu nhân đứng lên, nói: "Nhâm công công có chuyện liền hỏi, chúng ta biết gì sẽ nói.”Nhậm công công thấy Tô Việt cũng dám nói chuyện lớn tiếng như vậy, hừ một tiếng, "Tô lão phu nhân, gia phong Tô gia không thể sánh bằng năm đó nha, đại nhân nói chuyện, sao hài tử còn xen mồm?"Lão nhu nhân giương mày, áp chế tức giận, vừa muốn nói chuyện, Tô Mạt đã chạy tới trước mặt nàng, cúi chào, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói với Nhậm công công nói: "Nhâm công công hiểu lầm, Nhị ca ta cũng không phải là hài tử, hiện giờ ăn lộc của vua, vì vua phân ưu, đã là người của triều đình, là một làn gió của triều đình làn gió. Ngay cả bệ hạ cũng khen huynh ấy có tài nha.”Dám nói Nhị ca nói chuyện sai, gia phong không đúng, Tô Mạt bĩu môi, vậy thì cho Nhậm công công đội mũ lên án triều đình.Nhâm công công bị nàng chụp mũ,giận điên người nhưng rang kềm lại. Dù sao Tô gia cũng không phải nhà người thường, trừ phi có mười phần nắm chắc, nếu không không thể tùy tiện dọa nạt."Hừ, nếu đúng là như vậy, Nhị Tiểu Thư của quý phủ sao lại không để ý thể thống, xem thường lễ nghĩa liêm sỉ, cũng dám thừa dịp thái tử điện hạ say rượu, dụ dỗ điện hạ, làm ra chuyện vô sỉ kia !"Nhâm công công nói lời giận giữ, vểnh lan hoa chỉ lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Mạt.
Đang cười nói,
quan gia bên ngoài tới truyền lời, "Lão gia, lão phu nhân, có người
trong cung đến, là hoàng quý phi cùng thái tử điện hạ phái người đến đưa quà cho , mặt khác. . . . . . thăm hỏi vị ở nhờ chúng ta kia. . . . .
."
Lão phu nhân hừ một tiếng, nói với Tô Nhân Vũ: "Con có việc, cứ đi trước. Đó là việc của bệ hạ giao phó, chớ chậm trễ.”
Tô Nhân Vũ biết mẫu thân cố ý để cho mình tránh đi, nghĩ cũng không trở
ngại gì, lại nhìn Tô Mạt một cái, nhận được cam đoan của nàng, liền
hành lễ, dẫn người lui ra, đi thu thập xong rồi từ cửa hông đi đến nha
môn.
Tô Việt liền lưu lại, hắn tự mình nghênh đón vài vị công công, mấy người Tô Mạt cùng Tổ Mẫu đi chính đường.
Người đến là đại thái giám bên người hoàng quý phi Nhâm công công, trong
khuỷu tay của hắn giắt phất trần, cằm dương lên, một bộ dáng không coi
ai ra gì.
Mấy người Tô gia hành lễ, mời hắn ngồi xuống dùng trà.
Nhậm công công cũng không ngồi, cất giọng the thé nói: "Chúng ta không phải
tới uống trà , chúng ta thay nương nương hỏi mấy chuyện."
Nói xong khinh miệt địa nhìn lướt qua, cực kỳ vô lễ.
Tô Việt đỡ lão phu nhân đứng lên, nói: "Nhâm công công có chuyện liền hỏi, chúng ta biết gì sẽ nói.”
Nhậm công công thấy Tô Việt cũng dám nói chuyện lớn tiếng như vậy, hừ một
tiếng, "Tô lão phu nhân, gia phong Tô gia không thể sánh bằng năm đó
nha, đại nhân nói chuyện, sao hài tử còn xen mồm?"
Lão nhu nhân
giương mày, áp chế tức giận, vừa muốn nói chuyện, Tô Mạt đã chạy tới
trước mặt nàng, cúi chào, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói với Nhậm
công công nói: "Nhâm công công hiểu lầm, Nhị ca ta cũng không phải là
hài tử, hiện giờ ăn lộc của vua, vì vua phân ưu, đã là người của triều
đình, là một làn gió của triều đình làn gió. Ngay cả bệ hạ cũng khen
huynh ấy có tài nha.”
Dám nói Nhị ca nói chuyện sai, gia phong không đúng, Tô Mạt bĩu môi, vậy thì cho Nhậm công công đội mũ lên án triều đình.
Nhâm công công bị nàng chụp mũ,giận điên người nhưng rang kềm lại. Dù sao Tô gia cũng không phải nhà người thường, trừ phi có mười phần nắm chắc,
nếu không không thể tùy tiện dọa nạt.
"Hừ, nếu đúng là như vậy,
Nhị Tiểu Thư của quý phủ sao lại không để ý thể thống, xem thường lễ
nghĩa liêm sỉ, cũng dám thừa dịp thái tử điện hạ say rượu, dụ dỗ điện
hạ, làm ra chuyện vô sỉ kia !"
Nhâm công công nói lời giận giữ, vểnh lan hoa chỉ lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Mạt.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đang cười nói, quan gia bên ngoài tới truyền lời, "Lão gia, lão phu nhân, có người trong cung đến, là hoàng quý phi cùng thái tử điện hạ phái người đến đưa quà cho , mặt khác. . . . . . thăm hỏi vị ở nhờ chúng ta kia. . . . . ."Lão phu nhân hừ một tiếng, nói với Tô Nhân Vũ: "Con có việc, cứ đi trước. Đó là việc của bệ hạ giao phó, chớ chậm trễ.”Tô Nhân Vũ biết mẫu thân cố ý để cho mình tránh đi, nghĩ cũng không trở ngại gì, lại nhìn Tô Mạt một cái, nhận được cam đoan của nàng, liền hành lễ, dẫn người lui ra, đi thu thập xong rồi từ cửa hông đi đến nha môn.Tô Việt liền lưu lại, hắn tự mình nghênh đón vài vị công công, mấy người Tô Mạt cùng Tổ Mẫu đi chính đường.Người đến là đại thái giám bên người hoàng quý phi Nhâm công công, trong khuỷu tay của hắn giắt phất trần, cằm dương lên, một bộ dáng không coi ai ra gì.Mấy người Tô gia hành lễ, mời hắn ngồi xuống dùng trà.Nhậm công công cũng không ngồi, cất giọng the thé nói: "Chúng ta không phải tới uống trà , chúng ta thay nương nương hỏi mấy chuyện."Nói xong khinh miệt địa nhìn lướt qua, cực kỳ vô lễ.Tô Việt đỡ lão phu nhân đứng lên, nói: "Nhâm công công có chuyện liền hỏi, chúng ta biết gì sẽ nói.”Nhậm công công thấy Tô Việt cũng dám nói chuyện lớn tiếng như vậy, hừ một tiếng, "Tô lão phu nhân, gia phong Tô gia không thể sánh bằng năm đó nha, đại nhân nói chuyện, sao hài tử còn xen mồm?"Lão nhu nhân giương mày, áp chế tức giận, vừa muốn nói chuyện, Tô Mạt đã chạy tới trước mặt nàng, cúi chào, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói với Nhậm công công nói: "Nhâm công công hiểu lầm, Nhị ca ta cũng không phải là hài tử, hiện giờ ăn lộc của vua, vì vua phân ưu, đã là người của triều đình, là một làn gió của triều đình làn gió. Ngay cả bệ hạ cũng khen huynh ấy có tài nha.”Dám nói Nhị ca nói chuyện sai, gia phong không đúng, Tô Mạt bĩu môi, vậy thì cho Nhậm công công đội mũ lên án triều đình.Nhâm công công bị nàng chụp mũ,giận điên người nhưng rang kềm lại. Dù sao Tô gia cũng không phải nhà người thường, trừ phi có mười phần nắm chắc, nếu không không thể tùy tiện dọa nạt."Hừ, nếu đúng là như vậy, Nhị Tiểu Thư của quý phủ sao lại không để ý thể thống, xem thường lễ nghĩa liêm sỉ, cũng dám thừa dịp thái tử điện hạ say rượu, dụ dỗ điện hạ, làm ra chuyện vô sỉ kia !"Nhâm công công nói lời giận giữ, vểnh lan hoa chỉ lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Mạt.