Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1367: Tự làm bậy không thể sống 09

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nhún vai, trưng ra vẻ mặt vô tội: “ Nhâm công công, nàng ta thật không phải con ruột của cha ta. Ông ấy cũng đã nói việc này với bệ hạ, còn sửa lại gia phả. Nhưng mà, chúng ta cũng không muốn chối bỏ trách nhiệm. Mấy năm nay, tổ mẫu cùng cha mẹ ta bỏ bao công sức vì chúng ta, nay mẫu than đã bệnh năng, nằm liệt trên giường không đứng dậy nổi, chúng ta cũng không muốn tạo thêm áp lực cho bà. Tuy lương đệ tương lai không phải là chị em ruột nhưng nàng cùng chúng ta lớn lên, có chuyện gì, chúng ta cũng muốn thay nnagf giải quyết. Ban đầu, nàng ở nhà rất tốt nhưng từ khi mẫu thân bị bệnh, tình tình nàng lại thay đổi, lỗ mãng, ham mộ hư vinh, ở trong cung không chịu về nhà, sau này, được tháp tùng đi đạp thanh, nàng lại không chịu ở chung với chúng ta mà lại theo làm phiền nương nương. Đây đều là chúng ta sai. Chúng ta nhận.”Lời Tô Mạt từ tốn nhưng Nhâm công công với Tô Văn Nhi nghe xong tâm lại nổi sóng, nàng ta dám đem hết trách nhiệm đổ lên đầu hoàng quý phi.Nói Tô Văn Nhi trước đây giữ gìn khuôn phép nhưng từ sau khi bị hoàng quý phi tiến cung, liền thay đổi, bắt đầu không an phận, đi dụ dỗ thái tử, rõ ràng không phải lỗi ở Tô gia mà là…Mạt Nhâm công công thay đổi liên tục, lúc xanh lúc trắng, vừa tính mở miệng đã bị Tô Mạt chen ngang: “ Xin công công thưa với hoàng quý phi nương nương, Tô gia nguyện ý nhận sai, muốn đánh muốn phạt chúng ta xin nhận, chỉ là tỷ tỷ…”Tô Mạt vươn tay chỉ vào Tô Văn Nhi, cười lạnh: “ Thứ đồ bại hoại gia phong, cho dùn ở nhà bình dân cũng phải bị đánh chết hoặc dìm lồng heo. Chúng ta tuy nhân từ, nhưng cũng không thể tùy ý nàng bại hoại, cho nên sẽ đem nàng về chỗ của Ninh Châu lão gia, để gia tộc định đoạt, sống hay chết tùy số của nàng.”Nhâm công công với Tô Văn Nhi đều bị dọa, không ngờ sự tình diễn biến tới mức này, chẳng những không hạ bệ được Tô gia mà còn rơi vào kế của Tô Mạt, mọ dự định ban đầu thành công cốc.“Ngươi, ngươi, ngươi, nàng chung quy là tỷ muội của ngươi, ngươi sao nhẫn tâm như vậy?”Tô Hinh Nhi vỗ tay :“Tốt, quyết định như vậy đi.”Tô Văn Nhi thấy chuyện xấu xảy ra, hô lênh một tiếng, ngất xỉu .Xỉu luôn là biện pháp tốt trốn tránh vấn đề.Mọi người khinh miệt liếc nàng, nhìn về phía nhâm công công.

Tô Mạt nhún vai, trưng ra vẻ mặt vô tội: “ Nhâm công công, nàng ta thật không phải con ruột
của cha ta. Ông ấy cũng đã nói việc này với bệ hạ, còn sửa lại gia phả.
Nhưng mà, chúng ta cũng không muốn chối bỏ trách nhiệm. Mấy năm nay, tổ
mẫu cùng cha mẹ ta bỏ bao công sức vì chúng ta, nay mẫu than đã bệnh
năng, nằm liệt trên giường không đứng dậy nổi, chúng ta cũng không muốn
tạo thêm áp lực cho bà. Tuy lương đệ tương lai không phải là chị em ruột nhưng nàng cùng chúng ta lớn lên, có chuyện gì, chúng ta cũng muốn thay nnagf giải quyết. Ban đầu, nàng ở nhà rất tốt nhưng từ khi mẫu thân bị
bệnh, tình tình nàng lại thay đổi, lỗ mãng, ham mộ hư vinh, ở trong cung không chịu về nhà, sau này, được tháp tùng đi đạp thanh, nàng lại không chịu ở chung với chúng ta mà lại theo làm phiền nương nương. Đây đều là chúng ta sai. Chúng ta nhận.”

Lời Tô Mạt từ tốn nhưng Nhâm công
công với Tô Văn Nhi nghe xong tâm lại nổi sóng, nàng ta dám đem hết
trách nhiệm đổ lên đầu hoàng quý phi.

Nói Tô Văn Nhi trước đây
giữ gìn khuôn phép nhưng từ sau khi bị hoàng quý phi tiến cung, liền
thay đổi, bắt đầu không an phận, đi dụ dỗ thái tử, rõ ràng không phải
lỗi ở Tô gia mà là…

Mạt Nhâm công công thay đổi liên tục, lúc
xanh lúc trắng, vừa tính mở miệng đã bị Tô Mạt chen ngang: “ Xin công
công thưa với hoàng quý phi nương nương, Tô gia nguyện ý nhận sai, muốn
đánh muốn phạt chúng ta xin nhận, chỉ là tỷ tỷ…”

Tô Mạt vươn tay
chỉ vào Tô Văn Nhi, cười lạnh: “ Thứ đồ bại hoại gia phong, cho dùn ở
nhà bình dân cũng phải bị đánh chết hoặc dìm lồng heo. Chúng ta tuy nhân từ, nhưng cũng không thể tùy ý nàng bại hoại, cho nên sẽ đem nàng về
chỗ của Ninh Châu lão gia, để gia tộc định đoạt, sống hay chết tùy số
của nàng.”

Nhâm công công với Tô Văn Nhi đều bị dọa, không ngờ sự tình diễn biến tới mức này, chẳng những không hạ bệ được Tô gia mà còn
rơi vào kế của Tô Mạt, mọ dự định ban đầu thành công cốc.

“Ngươi, ngươi, ngươi, nàng chung quy là tỷ muội của ngươi, ngươi sao nhẫn tâm như vậy?”

Tô Hinh Nhi vỗ tay :“Tốt, quyết định như vậy đi.”

Tô Văn Nhi thấy chuyện xấu xảy ra, hô lênh một tiếng, ngất xỉu .

Xỉu luôn là biện pháp tốt trốn tránh vấn đề.

Mọi người khinh miệt liếc nàng, nhìn về phía nhâm công công.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nhún vai, trưng ra vẻ mặt vô tội: “ Nhâm công công, nàng ta thật không phải con ruột của cha ta. Ông ấy cũng đã nói việc này với bệ hạ, còn sửa lại gia phả. Nhưng mà, chúng ta cũng không muốn chối bỏ trách nhiệm. Mấy năm nay, tổ mẫu cùng cha mẹ ta bỏ bao công sức vì chúng ta, nay mẫu than đã bệnh năng, nằm liệt trên giường không đứng dậy nổi, chúng ta cũng không muốn tạo thêm áp lực cho bà. Tuy lương đệ tương lai không phải là chị em ruột nhưng nàng cùng chúng ta lớn lên, có chuyện gì, chúng ta cũng muốn thay nnagf giải quyết. Ban đầu, nàng ở nhà rất tốt nhưng từ khi mẫu thân bị bệnh, tình tình nàng lại thay đổi, lỗ mãng, ham mộ hư vinh, ở trong cung không chịu về nhà, sau này, được tháp tùng đi đạp thanh, nàng lại không chịu ở chung với chúng ta mà lại theo làm phiền nương nương. Đây đều là chúng ta sai. Chúng ta nhận.”Lời Tô Mạt từ tốn nhưng Nhâm công công với Tô Văn Nhi nghe xong tâm lại nổi sóng, nàng ta dám đem hết trách nhiệm đổ lên đầu hoàng quý phi.Nói Tô Văn Nhi trước đây giữ gìn khuôn phép nhưng từ sau khi bị hoàng quý phi tiến cung, liền thay đổi, bắt đầu không an phận, đi dụ dỗ thái tử, rõ ràng không phải lỗi ở Tô gia mà là…Mạt Nhâm công công thay đổi liên tục, lúc xanh lúc trắng, vừa tính mở miệng đã bị Tô Mạt chen ngang: “ Xin công công thưa với hoàng quý phi nương nương, Tô gia nguyện ý nhận sai, muốn đánh muốn phạt chúng ta xin nhận, chỉ là tỷ tỷ…”Tô Mạt vươn tay chỉ vào Tô Văn Nhi, cười lạnh: “ Thứ đồ bại hoại gia phong, cho dùn ở nhà bình dân cũng phải bị đánh chết hoặc dìm lồng heo. Chúng ta tuy nhân từ, nhưng cũng không thể tùy ý nàng bại hoại, cho nên sẽ đem nàng về chỗ của Ninh Châu lão gia, để gia tộc định đoạt, sống hay chết tùy số của nàng.”Nhâm công công với Tô Văn Nhi đều bị dọa, không ngờ sự tình diễn biến tới mức này, chẳng những không hạ bệ được Tô gia mà còn rơi vào kế của Tô Mạt, mọ dự định ban đầu thành công cốc.“Ngươi, ngươi, ngươi, nàng chung quy là tỷ muội của ngươi, ngươi sao nhẫn tâm như vậy?”Tô Hinh Nhi vỗ tay :“Tốt, quyết định như vậy đi.”Tô Văn Nhi thấy chuyện xấu xảy ra, hô lênh một tiếng, ngất xỉu .Xỉu luôn là biện pháp tốt trốn tránh vấn đề.Mọi người khinh miệt liếc nàng, nhìn về phía nhâm công công.

Chương 1367: Tự làm bậy không thể sống 09