Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1375: Tết Trung Nguyên, đêm câu hồn 07
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Giác giữ chặt nàng, chỉ huy binh lính dọn dẹp, lại sai người bảo vệ tỷ muội Tô gia về phủ.Tô Mạt bấu chặt tay, Tô Việt ướt nhẹp chạy về:“Mạt nhi, đừng sợ, Tề vương điện hạ không sao.”Bọn họ đã nghe nhiều về Hoàng Phủ Cẩn. Những chuyện đó còn thần kí hơn cả truyền thuyết. Mấy ngàn thiết kị của Mạc Vân Quốc bao vậy hắn giữa trời tuyết giá. Một mình hắn ba ngày ba đêm mở đường máu trở về, hạ gục toàn bộ thiết kị quân của Mạc Vân quốc.Chuyện này không phải người bình thương làm được.Cho nên, Tô Việt không tin Tề vương chết.Tô Mạt do quan tâm nên bị loạn. Nàng không bị ướt nhưng lại hơi hơi phát run, mắt nhìn chàm chằm vào nửa cái đèn còn sót lại không bị nổ hết.Hoàng Phủ Giác thấy nàng nhìn nó như vậy liền cho người vớt lên, chữ viết trên đó hầu như đã bị nước làm nhòe. Tô Mạt chăm chú nhìn kĩ, càng nhìn càng chấn động, nói với Hoàng Phủ Giác:“Ngũ Ca, huynh lập tức dẫn người tiến cung, xin bệ hạ tăng cường người canh gác Vu Hận Sinh, tránh để hắn chạy thoát.Hoàng Phủ Giác biết Tô Mạt sẽ không tùy tiện nói như vậy, vừa muốn hỏi thì thấy thái tử dẫn người chạy tới hỏi chuyện.Hoàng Phủ Quyết cùng binh lính vội hành lễ, đem câu chuyện đầu đuôi kể lại.Tô Mạt lạnh lùng nhìn hắn:“Ngươi thấy rất rõ, còn hỏi cái gì?”Khóe miệng thái tử hơi nhếch, cao ngạo nhìn nàng, thấy nàng đầy vẻ lo lắng, mặt mày tái nhợt nhưng cứng đầu nhìn hắn.Hắn thản nhiên nói:“Nổ lớn như vậy, người sống nổi sao?”Hoàng Phủ Giác cau mày phản đối : " Tam ca, đó là nhị ca của chúng ta. Còn nữa, huynh ấy không phải người thường, chắc chắn sẽ không có việc gì ! "Thái tử cười lạnh, mặt mày khó coi không tưởng, sai Tô Trì:“ Phái người đưa Tả tiểu thư về, bản cung còn phải ở đây theo dõi tình hình. "Hắn vừa đi, Tô Mạt lập tức nhắc Hoàng Phủ Giác cùng Hoàng Phủ Giới tiến cung diện thánh, điềuthêm người canh giữ Vu Hận Sinh.Đây vốn là một âm mưu. Tuy nàng không biết được thuốc nổ trong sông thuộc loại nào nhưng tuyệt đối không đơn giản.
Hoàng Phủ Giác giữ chặt nàng, chỉ huy binh lính dọn dẹp, lại sai người bảo vệ tỷ muội Tô gia về phủ.
Tô Mạt bấu chặt tay, Tô Việt ướt nhẹp chạy về:“Mạt nhi, đừng sợ, Tề vương điện hạ không sao.”
Bọn họ đã nghe nhiều về Hoàng Phủ Cẩn. Những chuyện đó còn thần kí hơn cả
truyền thuyết. Mấy ngàn thiết kị của Mạc Vân Quốc bao vậy hắn giữa trời
tuyết giá. Một mình hắn ba ngày ba đêm mở đường máu trở về, hạ gục toàn
bộ thiết kị quân của Mạc Vân quốc.
Chuyện này không phải người bình thương làm được.
Cho nên, Tô Việt không tin Tề vương chết.
Tô Mạt do quan tâm nên bị loạn. Nàng không bị ướt nhưng lại hơi hơi phát
run, mắt nhìn chàm chằm vào nửa cái đèn còn sót lại không bị nổ hết.
Hoàng Phủ Giác thấy nàng nhìn nó như vậy liền cho người vớt lên, chữ viết
trên đó hầu như đã bị nước làm nhòe. Tô Mạt chăm chú nhìn kĩ, càng nhìn
càng chấn động, nói với Hoàng Phủ Giác:“Ngũ Ca, huynh lập tức dẫn người
tiến cung, xin bệ hạ tăng cường người canh gác Vu Hận Sinh, tránh để hắn chạy thoát.
Hoàng Phủ Giác biết Tô Mạt sẽ không tùy tiện nói như vậy, vừa muốn hỏi thì thấy thái tử dẫn người chạy tới hỏi chuyện.
Hoàng Phủ Quyết cùng binh lính vội hành lễ, đem câu chuyện đầu đuôi kể lại.
Tô Mạt lạnh lùng nhìn hắn:“Ngươi thấy rất rõ, còn hỏi cái gì?”
Khóe miệng thái tử hơi nhếch, cao ngạo nhìn nàng, thấy nàng đầy vẻ lo lắng, mặt mày tái nhợt nhưng cứng đầu nhìn hắn.
Hắn thản nhiên nói:“Nổ lớn như vậy, người sống nổi sao?”
Hoàng Phủ Giác cau mày phản đối : " Tam ca, đó là nhị ca của chúng ta. Còn
nữa, huynh ấy không phải người thường, chắc chắn sẽ không có việc gì ! "
Thái tử cười lạnh, mặt mày khó coi không tưởng, sai Tô Trì:“ Phái người đưa
Tả tiểu thư về, bản cung còn phải ở đây theo dõi tình hình. "
Hắn vừa đi, Tô Mạt lập tức nhắc Hoàng Phủ Giác cùng Hoàng Phủ Giới tiến cung diện thánh, điềuthêm người canh giữ Vu Hận Sinh.
Đây vốn là một âm mưu. Tuy nàng không biết được thuốc nổ trong sông thuộc loại nào nhưng tuyệt đối không đơn giản.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Giác giữ chặt nàng, chỉ huy binh lính dọn dẹp, lại sai người bảo vệ tỷ muội Tô gia về phủ.Tô Mạt bấu chặt tay, Tô Việt ướt nhẹp chạy về:“Mạt nhi, đừng sợ, Tề vương điện hạ không sao.”Bọn họ đã nghe nhiều về Hoàng Phủ Cẩn. Những chuyện đó còn thần kí hơn cả truyền thuyết. Mấy ngàn thiết kị của Mạc Vân Quốc bao vậy hắn giữa trời tuyết giá. Một mình hắn ba ngày ba đêm mở đường máu trở về, hạ gục toàn bộ thiết kị quân của Mạc Vân quốc.Chuyện này không phải người bình thương làm được.Cho nên, Tô Việt không tin Tề vương chết.Tô Mạt do quan tâm nên bị loạn. Nàng không bị ướt nhưng lại hơi hơi phát run, mắt nhìn chàm chằm vào nửa cái đèn còn sót lại không bị nổ hết.Hoàng Phủ Giác thấy nàng nhìn nó như vậy liền cho người vớt lên, chữ viết trên đó hầu như đã bị nước làm nhòe. Tô Mạt chăm chú nhìn kĩ, càng nhìn càng chấn động, nói với Hoàng Phủ Giác:“Ngũ Ca, huynh lập tức dẫn người tiến cung, xin bệ hạ tăng cường người canh gác Vu Hận Sinh, tránh để hắn chạy thoát.Hoàng Phủ Giác biết Tô Mạt sẽ không tùy tiện nói như vậy, vừa muốn hỏi thì thấy thái tử dẫn người chạy tới hỏi chuyện.Hoàng Phủ Quyết cùng binh lính vội hành lễ, đem câu chuyện đầu đuôi kể lại.Tô Mạt lạnh lùng nhìn hắn:“Ngươi thấy rất rõ, còn hỏi cái gì?”Khóe miệng thái tử hơi nhếch, cao ngạo nhìn nàng, thấy nàng đầy vẻ lo lắng, mặt mày tái nhợt nhưng cứng đầu nhìn hắn.Hắn thản nhiên nói:“Nổ lớn như vậy, người sống nổi sao?”Hoàng Phủ Giác cau mày phản đối : " Tam ca, đó là nhị ca của chúng ta. Còn nữa, huynh ấy không phải người thường, chắc chắn sẽ không có việc gì ! "Thái tử cười lạnh, mặt mày khó coi không tưởng, sai Tô Trì:“ Phái người đưa Tả tiểu thư về, bản cung còn phải ở đây theo dõi tình hình. "Hắn vừa đi, Tô Mạt lập tức nhắc Hoàng Phủ Giác cùng Hoàng Phủ Giới tiến cung diện thánh, điềuthêm người canh giữ Vu Hận Sinh.Đây vốn là một âm mưu. Tuy nàng không biết được thuốc nổ trong sông thuộc loại nào nhưng tuyệt đối không đơn giản.