Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1392: Hổ dữ không ăn thịt con sao? 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhất thời, Tô Mạt nhức hết cả đầu, kéo kéo Hoàng Phủ Cẩn: “ Theo muội biết, hoàng hậu có hai con, người thứ nhất được phong thái tử, ngoài ý muốn chết non, người thứ hai cũng được phong thái tử, ít lâu sau thì chết, vậy hắn…”Nàng nhìn Hoàng Phủ Cẩn, hắn khẽ gật. tô Mạt điếng người. Hoàng đế,…hắn lại nhẫn tâm giết con ruột của mình? Hơn nữa họ còn nhỏ như vậy..Nói hắn không có tình cảm với hoàng hậu, tìm cách lật đổ bà ta, nàng tin. Nhưng mà con hắn…Họ nhỏ như vậy, hắn để họ lớn, làm một vương gia nhàn hạ không quyền thế không phải là được rồi sao? Triều đại nào không có mấy loại vương gia không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ biết ăn chơi đàng điếm?Không phải ở mấy gia tộc lớn cũng làm vậy hay sao? Biến con thứ thành bọn bất tài vô dụng, không cách nào uy hiếp địa vị con trưởng được. Gia tộc còn làm được huống gì hoàng gia?Không đúng...... Tô Mạt lẩm bẩm, con của hoàng hậu, sau này nhất định trở thành hoàng thái tử . Nếu sau này, bọn họ kế thừa ngai vị, muốn điều tra lại chuyện hoàng hậu…nhất định là uy hiếp lớn với Thủ Chính.Với một hoàng đế, lúc còn sống nắm quyền sinh sát trong tay, ngay cả chết cũng không muốn sứt mẻ. Nếu hắn vào quan tài rồi mà bị con mình lập lại bản án, khỏi nghĩ cũng biết khó coi tới độ nào…Cho nên, Thủ Chính đế vì để tương lai không rơi vào tình cảnh đó mới tiên hạ thủ vi cường, đem hai đứa con hoàng hậu bí mật xử tử, lại nói với bên ngoài là chết non?Vì vậy nên hoàng hậu còn trẻ mà chết. Có lẽ vì bà không ngờ người mình yêu lại làm ra loại hành động cầm thú cũng không bằng này?Nếu Vu Hận Sinh là nhị hoàng tử, vậy Hoàng Phủ Cẩn thực tế chính là tam hoàng tử, chẳng lẽ hoàng đế là vì bồi thường, hoặc là áy náy? Cho nên để Hoàng Phủ Cẩn làm nhị hoàng tử, nhưng lòng luôn có bóng ma, cho nên đối với hắn phi thường không tốt?Nếu vậy, sao Vu Hận sinh còn sống tới bây giờ?Ai cứu hắn? Lúc đó, hắn nhỏ như vậy, nếu không ai nói, hắn sao biết được mà báo thù? Không lẽ Lưu công công làm?Càng nghĩ, Tô Mạt càng toát mồ hôi. Nếu Lưu công công là người thả Vu Hận Sinh, vậy hắn đâu trung thành với hoàng đế, cũng không tán thành hành vi ác độc của gã, thậm chí….

Nhất thời, Tô Mạt
nhức hết cả đầu, kéo kéo Hoàng Phủ Cẩn: “ Theo muội biết, hoàng hậu có
hai con, người thứ nhất được phong thái tử, ngoài ý muốn chết non, người thứ hai cũng được phong thái tử, ít lâu sau thì chết, vậy hắn…”

Nàng nhìn Hoàng Phủ Cẩn, hắn khẽ gật. tô Mạt điếng người. Hoàng đế,…hắn lại
nhẫn tâm giết con ruột của mình? Hơn nữa họ còn nhỏ như vậy..

Nói hắn không có tình cảm với hoàng hậu, tìm cách lật đổ bà ta, nàng tin.
Nhưng mà con hắn…Họ nhỏ như vậy, hắn để họ lớn, làm một vương gia nhàn
hạ không quyền thế không phải là được rồi sao? Triều đại nào không có
mấy loại vương gia không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ biết ăn chơi
đàng điếm?

Không phải ở mấy gia tộc lớn cũng làm vậy hay sao?
Biến con thứ thành bọn bất tài vô dụng, không cách nào uy hiếp địa vị
con trưởng được. Gia tộc còn làm được huống gì hoàng gia?

Không
đúng...... Tô Mạt lẩm bẩm, con của hoàng hậu, sau này nhất định trở
thành hoàng thái tử . Nếu sau này, bọn họ kế thừa ngai vị, muốn điều tra lại chuyện hoàng hậu…nhất định là uy hiếp lớn với Thủ Chính.

Với một hoàng đế, lúc còn sống nắm quyền sinh sát trong tay, ngay cả chết
cũng không muốn sứt mẻ. Nếu hắn vào quan tài rồi mà bị con mình lập lại
bản án, khỏi nghĩ cũng biết khó coi tới độ nào…

Cho nên, Thủ
Chính đế vì để tương lai không rơi vào tình cảnh đó mới tiên hạ thủ vi
cường, đem hai đứa con hoàng hậu bí mật xử tử, lại nói với bên ngoài là
chết non?

Vì vậy nên hoàng hậu còn trẻ mà chết. Có lẽ vì bà không ngờ người mình yêu lại làm ra loại hành động cầm thú cũng không bằng này?

Nếu Vu Hận Sinh là nhị hoàng tử, vậy Hoàng Phủ Cẩn thực tế chính là tam
hoàng tử, chẳng lẽ hoàng đế là vì bồi thường, hoặc là áy náy? Cho nên để Hoàng Phủ Cẩn làm nhị hoàng tử, nhưng lòng luôn có bóng ma, cho nên đối với hắn phi thường không tốt?

Nếu vậy, sao Vu Hận sinh còn sống tới bây giờ?

Ai cứu hắn? Lúc đó, hắn nhỏ như vậy, nếu không ai nói, hắn sao biết được mà báo thù? Không lẽ Lưu công công làm?

Càng nghĩ, Tô Mạt càng toát mồ hôi. Nếu Lưu công công là người thả Vu Hận
Sinh, vậy hắn đâu trung thành với hoàng đế, cũng không tán thành hành vi ác độc của gã, thậm chí….

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhất thời, Tô Mạt nhức hết cả đầu, kéo kéo Hoàng Phủ Cẩn: “ Theo muội biết, hoàng hậu có hai con, người thứ nhất được phong thái tử, ngoài ý muốn chết non, người thứ hai cũng được phong thái tử, ít lâu sau thì chết, vậy hắn…”Nàng nhìn Hoàng Phủ Cẩn, hắn khẽ gật. tô Mạt điếng người. Hoàng đế,…hắn lại nhẫn tâm giết con ruột của mình? Hơn nữa họ còn nhỏ như vậy..Nói hắn không có tình cảm với hoàng hậu, tìm cách lật đổ bà ta, nàng tin. Nhưng mà con hắn…Họ nhỏ như vậy, hắn để họ lớn, làm một vương gia nhàn hạ không quyền thế không phải là được rồi sao? Triều đại nào không có mấy loại vương gia không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ biết ăn chơi đàng điếm?Không phải ở mấy gia tộc lớn cũng làm vậy hay sao? Biến con thứ thành bọn bất tài vô dụng, không cách nào uy hiếp địa vị con trưởng được. Gia tộc còn làm được huống gì hoàng gia?Không đúng...... Tô Mạt lẩm bẩm, con của hoàng hậu, sau này nhất định trở thành hoàng thái tử . Nếu sau này, bọn họ kế thừa ngai vị, muốn điều tra lại chuyện hoàng hậu…nhất định là uy hiếp lớn với Thủ Chính.Với một hoàng đế, lúc còn sống nắm quyền sinh sát trong tay, ngay cả chết cũng không muốn sứt mẻ. Nếu hắn vào quan tài rồi mà bị con mình lập lại bản án, khỏi nghĩ cũng biết khó coi tới độ nào…Cho nên, Thủ Chính đế vì để tương lai không rơi vào tình cảnh đó mới tiên hạ thủ vi cường, đem hai đứa con hoàng hậu bí mật xử tử, lại nói với bên ngoài là chết non?Vì vậy nên hoàng hậu còn trẻ mà chết. Có lẽ vì bà không ngờ người mình yêu lại làm ra loại hành động cầm thú cũng không bằng này?Nếu Vu Hận Sinh là nhị hoàng tử, vậy Hoàng Phủ Cẩn thực tế chính là tam hoàng tử, chẳng lẽ hoàng đế là vì bồi thường, hoặc là áy náy? Cho nên để Hoàng Phủ Cẩn làm nhị hoàng tử, nhưng lòng luôn có bóng ma, cho nên đối với hắn phi thường không tốt?Nếu vậy, sao Vu Hận sinh còn sống tới bây giờ?Ai cứu hắn? Lúc đó, hắn nhỏ như vậy, nếu không ai nói, hắn sao biết được mà báo thù? Không lẽ Lưu công công làm?Càng nghĩ, Tô Mạt càng toát mồ hôi. Nếu Lưu công công là người thả Vu Hận Sinh, vậy hắn đâu trung thành với hoàng đế, cũng không tán thành hành vi ác độc của gã, thậm chí….

Chương 1392: Hổ dữ không ăn thịt con sao? 02