Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1403: Tỉnh lại là vui hay buồn 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tần Nguyên Quân tuy rằng mở mắt nhưng lại thuần khiết giống như con cừu, bộ dạng vô tội lại đơn thuần nhìn mọi người, một câu cũng không nói.Hồ tiên sinh cùng vài người Tô Mạt lại bắt đầu tìm phương thức trị liệu. Dù sao người bệnh tỉnh lại cũng là một kỳ tích, đây là một tiếng bộ lớn. Bước tiếp theo chính là tìm cách khiến hắn khôi phục trí nhớ, khôi phục thể năng.An Bình công chúa nghe được tin tức cũng dẫn người đến: “Ta đã sai người đi mời ngự y cùng chẩn đoán với Hồ tiên sinh, cùng ra quyết định với mọi người.”Lão phu nhân nhìn nàng, để nàng ngồi ở bên cạnh, dặn dò: “Ngươi không dễ dàng có thai, hiện tại là những tháng nguy hiểm, không thể có sơ xuất.”Năm trước An Bình công chúa có thai, được ba tháng thì mất. Vì vậy mọi người trong nhà rất khẩn trương, hiện tại chẩn đoán được nàng có thai nên lão phu nhân để nàng ở trong viện của mình, mọi người sẽ đến thăm nàng, còn nàng không cần ra khỏi phòng, miễn lại có sơ xuất.An Bình công chúa so với trước kia thì gầy hơn một chút, nhưng tinh thần lại rất tốt. Trên mặt là nụ cười thản nhiên, có thể vì có thai nên dáng vẻ có chút ngượng ngùng và hạnh phúc.Tô Mạt khẽ cắn cắn môi. Vì sao An Bình mất đứa nhỏ, nàng biết. Ngày đó hỗn đản Tô Trì kia uống rượu đá An Bình xuống giường mới có thể như vậy. An Bình lại sợ lão phu nhân khổ sở nên mới gạt người. Tô Mạt muốn thay nàng giáo huấn Tô Trì, nàng lại không đành lòng nói là do uống rượu nên mới như vậy.Một lát sau Tần phu nhân dẫn theo người nhà tới thăm Tần Nguyên Quân, vừa bước lên liền ôm lấy con.Hai mắt Tần Nguyên Quân như hắc ngọc vụt sáng, vô tội nhìn bà.Tần phu nhân vừa thấy thì giật mình, nước mắt chảy ra: “Con của ta, ngay cả mẫu thân cũng không nhận ra?”Nguyên bản là một phu nhân đoan trang xinh đẹp, chỉ vì chuyện của con mà hai năm nay trở nên già nua, hai bên tóc mai mơ hồ có thể thấy được mấy sợi tóc bạc.Tần phu nhân nghi hoặc nhìn về phía Tô Mạt cùng Hồ tiên sinh: “Đây… đây là có chuyện gì xảy ra?”Tô Mạt tiến lên an ủi nói: “Tần phu nhân chớ gấp, vì Tần ca ca mê man lâu, lại vừa tỉnh nên không thể nhớ được mọi việc.”Trong lòng Tần phu nhân lại càng cảm thấy chua xót. Con mình tỉnh lại lại giống như ngốc tử. Nên như thế nào thì mới tốt, tỉnh thì tốt hay bất tỉnh mới tốt?Tô Mạt để mọi người làm việc của mình, không cần vây quanh hắn. Thấy vậy lão phu nhân mời Tần phu nhân đến phòng bà uống trà nói chuyện, để đại tiểu thư cùng vài nha đầu ở lại trông chừng Tần Nguyên Quân.

Tần Nguyên Quân tuy
rằng mở mắt nhưng lại thuần khiết giống như con cừu, bộ dạng vô tội lại
đơn thuần nhìn mọi người, một câu cũng không nói.

Hồ tiên sinh cùng vài người Tô Mạt lại bắt đầu tìm phương thức trị liệu. Dù sao người bệnh tỉnh lại cũng là một kỳ tích, đây là một tiếng bộ
lớn. Bước tiếp theo chính là tìm cách khiến hắn khôi phục trí nhớ, khôi
phục thể năng.

An Bình công chúa nghe được tin tức cũng dẫn người đến: “Ta đã sai người đi mời ngự y cùng chẩn đoán với Hồ tiên sinh, cùng ra quyết định với
mọi người.”

Lão phu nhân nhìn nàng, để nàng ngồi ở bên cạnh, dặn dò: “Ngươi không dễ dàng có thai, hiện tại là những tháng nguy hiểm, không thể có sơ xuất.”

Năm trước An Bình công chúa có thai, được ba tháng thì mất. Vì vậy mọi
người trong nhà rất khẩn trương, hiện tại chẩn đoán được nàng có thai
nên lão phu nhân để nàng ở trong viện của mình, mọi người sẽ đến thăm
nàng, còn nàng không cần ra khỏi phòng, miễn lại có sơ xuất.

An Bình công chúa so với trước kia thì gầy hơn một chút, nhưng tinh thần lại rất tốt. Trên mặt là nụ cười thản nhiên, có thể vì có thai nên dáng vẻ có chút ngượng ngùng và hạnh phúc.

Tô Mạt khẽ cắn cắn môi. Vì sao An Bình mất đứa nhỏ, nàng biết. Ngày đó
hỗn đản Tô Trì kia uống rượu đá An Bình xuống giường mới có thể như vậy. An Bình lại sợ lão phu nhân khổ sở nên mới gạt người. Tô Mạt muốn thay
nàng giáo huấn Tô Trì, nàng lại không đành lòng nói là do uống rượu nên
mới như vậy.

Một lát sau Tần phu nhân dẫn theo người nhà tới thăm Tần Nguyên Quân, vừa bước lên liền ôm lấy con.

Hai mắt Tần Nguyên Quân như hắc ngọc vụt sáng, vô tội nhìn bà.

Tần phu nhân vừa thấy thì giật mình, nước mắt chảy ra: “Con của ta, ngay cả mẫu thân cũng không nhận ra?”

Nguyên bản là một phu nhân đoan trang xinh đẹp, chỉ vì chuyện của con mà hai năm nay trở nên già nua, hai bên tóc mai mơ hồ có thể thấy được mấy sợi tóc bạc.

Tần phu nhân nghi hoặc nhìn về phía Tô Mạt cùng Hồ tiên sinh: “Đây… đây là có chuyện gì xảy ra?”

Tô Mạt tiến lên an ủi nói: “Tần phu nhân chớ gấp, vì Tần ca ca mê man lâu, lại vừa tỉnh nên không thể nhớ được mọi việc.”

Trong lòng Tần phu nhân lại càng cảm thấy chua xót. Con mình tỉnh lại
lại giống như ngốc tử. Nên như thế nào thì mới tốt, tỉnh thì tốt hay bất tỉnh mới tốt?

Tô Mạt để mọi người làm việc của mình, không cần vây quanh hắn. Thấy vậy lão phu nhân mời Tần phu nhân đến phòng bà uống trà nói chuyện, để đại
tiểu thư cùng vài nha đầu ở lại trông chừng Tần Nguyên Quân.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tần Nguyên Quân tuy rằng mở mắt nhưng lại thuần khiết giống như con cừu, bộ dạng vô tội lại đơn thuần nhìn mọi người, một câu cũng không nói.Hồ tiên sinh cùng vài người Tô Mạt lại bắt đầu tìm phương thức trị liệu. Dù sao người bệnh tỉnh lại cũng là một kỳ tích, đây là một tiếng bộ lớn. Bước tiếp theo chính là tìm cách khiến hắn khôi phục trí nhớ, khôi phục thể năng.An Bình công chúa nghe được tin tức cũng dẫn người đến: “Ta đã sai người đi mời ngự y cùng chẩn đoán với Hồ tiên sinh, cùng ra quyết định với mọi người.”Lão phu nhân nhìn nàng, để nàng ngồi ở bên cạnh, dặn dò: “Ngươi không dễ dàng có thai, hiện tại là những tháng nguy hiểm, không thể có sơ xuất.”Năm trước An Bình công chúa có thai, được ba tháng thì mất. Vì vậy mọi người trong nhà rất khẩn trương, hiện tại chẩn đoán được nàng có thai nên lão phu nhân để nàng ở trong viện của mình, mọi người sẽ đến thăm nàng, còn nàng không cần ra khỏi phòng, miễn lại có sơ xuất.An Bình công chúa so với trước kia thì gầy hơn một chút, nhưng tinh thần lại rất tốt. Trên mặt là nụ cười thản nhiên, có thể vì có thai nên dáng vẻ có chút ngượng ngùng và hạnh phúc.Tô Mạt khẽ cắn cắn môi. Vì sao An Bình mất đứa nhỏ, nàng biết. Ngày đó hỗn đản Tô Trì kia uống rượu đá An Bình xuống giường mới có thể như vậy. An Bình lại sợ lão phu nhân khổ sở nên mới gạt người. Tô Mạt muốn thay nàng giáo huấn Tô Trì, nàng lại không đành lòng nói là do uống rượu nên mới như vậy.Một lát sau Tần phu nhân dẫn theo người nhà tới thăm Tần Nguyên Quân, vừa bước lên liền ôm lấy con.Hai mắt Tần Nguyên Quân như hắc ngọc vụt sáng, vô tội nhìn bà.Tần phu nhân vừa thấy thì giật mình, nước mắt chảy ra: “Con của ta, ngay cả mẫu thân cũng không nhận ra?”Nguyên bản là một phu nhân đoan trang xinh đẹp, chỉ vì chuyện của con mà hai năm nay trở nên già nua, hai bên tóc mai mơ hồ có thể thấy được mấy sợi tóc bạc.Tần phu nhân nghi hoặc nhìn về phía Tô Mạt cùng Hồ tiên sinh: “Đây… đây là có chuyện gì xảy ra?”Tô Mạt tiến lên an ủi nói: “Tần phu nhân chớ gấp, vì Tần ca ca mê man lâu, lại vừa tỉnh nên không thể nhớ được mọi việc.”Trong lòng Tần phu nhân lại càng cảm thấy chua xót. Con mình tỉnh lại lại giống như ngốc tử. Nên như thế nào thì mới tốt, tỉnh thì tốt hay bất tỉnh mới tốt?Tô Mạt để mọi người làm việc của mình, không cần vây quanh hắn. Thấy vậy lão phu nhân mời Tần phu nhân đến phòng bà uống trà nói chuyện, để đại tiểu thư cùng vài nha đầu ở lại trông chừng Tần Nguyên Quân.

Chương 1403: Tỉnh lại là vui hay buồn 02