Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1411: Đại các lĩnh Thái Bình các 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sau đó nàng lại để đám người Kim Kết cùng A Thành làm bánh ngọt, ông ấy cảm thấy mình bị hương vị kia bổ sung vào phần khuyết thiếu đó, một ngày một cái cũng đủ để ông bình tĩnh trở lại. Chính vì vậy, cuối năm ông liền phái người đến phía Bắc thương lượng hợp tác, cho Tô Mạt điều kiện hợp tác hậu hĩnh.Tô Mạt nhanh chóng nhìn một chút để người đưa những thứ này cho Lăng Nhược bí mật sắp đặt.Nàng mang theo Lưu Vân cùng A Lí đi gặp đại các lĩnh Tiêu Vũ Lâu, phân phó hạ nhân không được cho ai đến quấy rầy, lại để cho Lưu Hỏa cùng A Thành canh giữ bên ngoài. Trừ Hoàng Phủ Cẩn, bất luận kẻ nào cũng không thể tới gần.Đi đến trước cửa, Lưu Vân tiến lên gõ cửa, nói: “Đại các lĩnh, thuộc hạ là Cửu các lĩnh Lưu Vân, các chủ đã đến rồi.”Cửa bị mở ra từ bên trong, một nam nhân có tướng mạo bình thường, vóc dáng đầy đặn, biểu tình đơn điệu đứng ở trong cửa, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, tầm mắt ngưng lại trên gương mặt Tô Mạt. Hắn khom người hành lễ, âm thanh tôn kính nói: “Các chủ.” Sau đó mời bọn họ vào.Tô Mạt bước vào trong phòng, quay đầu nhìn nam nhân cao ngất trầm tĩnh đang ngồi dưới cửa sổ, vì là ngược sáng nên trong nhất thời không nhìn rõ được.Nàng không đi qua mà chỉ ngưng mắt nhìn hắn. Nam nhân này thâm trầm kín đáo giống như giếng cổ không gợn sóng. Hắn thế nhưng không đứng dậy hành lễ với nàng?Nàng khẽ nhướng đuôi lông mày.Kỳ thật Lưu Vân cũng chưa thật sự gặp qua đại các lĩnh. Thấy hắn như thế không khỏi kinh ngạc, muốn nhắc nhở nhưng lại khiếp sợ uy áp của hắn, nói không ra lời.Nam nhân kia quay đầu ngưng mắt nhìn Tô Mạt, cười nhẹ: “Tô tiểu thư đã đến.”Hắn gọi nàng là Tô tiểu thư, chỉ sợ là không thừa nhận thân phận các chủ của nàng.Tô Mạt cười, không sao, dù sao các chủ là do Hoàng Phủ Cẩn cho nàng, người khác tự nhiên sẽ không phục, nàng cũng sẽ không để ý.Tô Mạt thấy hắn không có ý định đến đây, nàng tất nhiên sẽ không đi qua đó. Nàng khẽ cười nhìn hắn: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay đã được gặp mặt.”Tiêu Vũ Lâu cười nhẹ: “Chỉ sợ Tô tiểu thư cảm thấy cũng bình thường thôi.”Tiếng nói vừa dứt, hắn liền trực tiếp từ sau án thư “nhẹ nhàng” đi ra. Tô Mạt khẽ kinh ngạc, phát hiện Tiêu Vũ Lâu thế nhưng ngồi xe lăn.Tiêu Vũ Lâu điều khiển xe lăn đến trước mặt Tô Mạt thì dừng lại, tao nhã hành lễ của Thái Bình các: “Tiêu Vũ Lâu tham kiến các chủ.”Tô Mạt đáp lễ: “Tiêu công tử về sau không cần đa lễ.”Sau đó nàng để cho Lưu Vân đi gọi trà.
Sau đó nàng lại để đám người Kim Kết cùng A Thành làm bánh ngọt, ông ấy cảm thấy mình bị hương vị kia bổ sung vào phần khuyết thiếu đó, một ngày một cái cũng đủ để
ông bình tĩnh trở lại. Chính vì vậy, cuối năm ông liền phái người đến
phía Bắc thương lượng hợp tác, cho Tô Mạt điều kiện hợp tác hậu hĩnh.
Tô Mạt nhanh chóng nhìn một chút để người đưa những thứ này cho Lăng Nhược bí mật sắp đặt.
Nàng mang theo Lưu Vân cùng A Lí đi gặp đại các lĩnh Tiêu Vũ Lâu, phân phó
hạ nhân không được cho ai đến quấy rầy, lại để cho Lưu Hỏa cùng A Thành
canh giữ bên ngoài. Trừ Hoàng Phủ Cẩn, bất luận kẻ nào cũng không thể
tới gần.
Đi đến trước cửa, Lưu Vân tiến lên gõ cửa, nói: “Đại các lĩnh, thuộc hạ là Cửu các lĩnh Lưu Vân, các chủ đã đến rồi.”
Cửa bị mở ra từ bên trong, một nam nhân có tướng mạo bình thường, vóc dáng
đầy đặn, biểu tình đơn điệu đứng ở trong cửa, liếc mắt nhìn bọn họ một
cái, tầm mắt ngưng lại trên gương mặt Tô Mạt. Hắn khom người hành lễ, âm thanh tôn kính nói: “Các chủ.” Sau đó mời bọn họ vào.
Tô Mạt
bước vào trong phòng, quay đầu nhìn nam nhân cao ngất trầm tĩnh đang
ngồi dưới cửa sổ, vì là ngược sáng nên trong nhất thời không nhìn rõ
được.
Nàng không đi qua mà chỉ ngưng mắt nhìn hắn. Nam nhân này
thâm trầm kín đáo giống như giếng cổ không gợn sóng. Hắn thế nhưng không đứng dậy hành lễ với nàng?
Nàng khẽ nhướng đuôi lông mày.
Kỳ thật Lưu Vân cũng chưa thật sự gặp qua đại các lĩnh. Thấy hắn như thế
không khỏi kinh ngạc, muốn nhắc nhở nhưng lại khiếp sợ uy áp của hắn,
nói không ra lời.
Nam nhân kia quay đầu ngưng mắt nhìn Tô Mạt, cười nhẹ: “Tô tiểu thư đã đến.”
Hắn gọi nàng là Tô tiểu thư, chỉ sợ là không thừa nhận thân phận các chủ của nàng.
Tô Mạt cười, không sao, dù sao các chủ là do Hoàng Phủ Cẩn cho nàng, người khác tự nhiên sẽ không phục, nàng cũng sẽ không để ý.
Tô Mạt thấy hắn không có ý định đến đây, nàng tất nhiên sẽ không đi qua
đó. Nàng khẽ cười nhìn hắn: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay đã được
gặp mặt.”
Tiêu Vũ Lâu cười nhẹ: “Chỉ sợ Tô tiểu thư cảm thấy cũng bình thường thôi.”
Tiếng nói vừa dứt, hắn liền trực tiếp từ sau án thư “nhẹ nhàng” đi ra. Tô Mạt khẽ kinh ngạc, phát hiện Tiêu Vũ Lâu thế nhưng ngồi xe lăn.
Tiêu Vũ Lâu điều khiển xe lăn đến trước mặt Tô Mạt thì dừng lại, tao nhã
hành lễ của Thái Bình các: “Tiêu Vũ Lâu tham kiến các chủ.”
Tô Mạt đáp lễ: “Tiêu công tử về sau không cần đa lễ.”
Sau đó nàng để cho Lưu Vân đi gọi trà.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sau đó nàng lại để đám người Kim Kết cùng A Thành làm bánh ngọt, ông ấy cảm thấy mình bị hương vị kia bổ sung vào phần khuyết thiếu đó, một ngày một cái cũng đủ để ông bình tĩnh trở lại. Chính vì vậy, cuối năm ông liền phái người đến phía Bắc thương lượng hợp tác, cho Tô Mạt điều kiện hợp tác hậu hĩnh.Tô Mạt nhanh chóng nhìn một chút để người đưa những thứ này cho Lăng Nhược bí mật sắp đặt.Nàng mang theo Lưu Vân cùng A Lí đi gặp đại các lĩnh Tiêu Vũ Lâu, phân phó hạ nhân không được cho ai đến quấy rầy, lại để cho Lưu Hỏa cùng A Thành canh giữ bên ngoài. Trừ Hoàng Phủ Cẩn, bất luận kẻ nào cũng không thể tới gần.Đi đến trước cửa, Lưu Vân tiến lên gõ cửa, nói: “Đại các lĩnh, thuộc hạ là Cửu các lĩnh Lưu Vân, các chủ đã đến rồi.”Cửa bị mở ra từ bên trong, một nam nhân có tướng mạo bình thường, vóc dáng đầy đặn, biểu tình đơn điệu đứng ở trong cửa, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, tầm mắt ngưng lại trên gương mặt Tô Mạt. Hắn khom người hành lễ, âm thanh tôn kính nói: “Các chủ.” Sau đó mời bọn họ vào.Tô Mạt bước vào trong phòng, quay đầu nhìn nam nhân cao ngất trầm tĩnh đang ngồi dưới cửa sổ, vì là ngược sáng nên trong nhất thời không nhìn rõ được.Nàng không đi qua mà chỉ ngưng mắt nhìn hắn. Nam nhân này thâm trầm kín đáo giống như giếng cổ không gợn sóng. Hắn thế nhưng không đứng dậy hành lễ với nàng?Nàng khẽ nhướng đuôi lông mày.Kỳ thật Lưu Vân cũng chưa thật sự gặp qua đại các lĩnh. Thấy hắn như thế không khỏi kinh ngạc, muốn nhắc nhở nhưng lại khiếp sợ uy áp của hắn, nói không ra lời.Nam nhân kia quay đầu ngưng mắt nhìn Tô Mạt, cười nhẹ: “Tô tiểu thư đã đến.”Hắn gọi nàng là Tô tiểu thư, chỉ sợ là không thừa nhận thân phận các chủ của nàng.Tô Mạt cười, không sao, dù sao các chủ là do Hoàng Phủ Cẩn cho nàng, người khác tự nhiên sẽ không phục, nàng cũng sẽ không để ý.Tô Mạt thấy hắn không có ý định đến đây, nàng tất nhiên sẽ không đi qua đó. Nàng khẽ cười nhìn hắn: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay đã được gặp mặt.”Tiêu Vũ Lâu cười nhẹ: “Chỉ sợ Tô tiểu thư cảm thấy cũng bình thường thôi.”Tiếng nói vừa dứt, hắn liền trực tiếp từ sau án thư “nhẹ nhàng” đi ra. Tô Mạt khẽ kinh ngạc, phát hiện Tiêu Vũ Lâu thế nhưng ngồi xe lăn.Tiêu Vũ Lâu điều khiển xe lăn đến trước mặt Tô Mạt thì dừng lại, tao nhã hành lễ của Thái Bình các: “Tiêu Vũ Lâu tham kiến các chủ.”Tô Mạt đáp lễ: “Tiêu công tử về sau không cần đa lễ.”Sau đó nàng để cho Lưu Vân đi gọi trà.