Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1413: Vì sao không thể chạm vào 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt để cho hạ nhân an bài bọn họ ở tại trà lâu, coi như là trong kinh có một công tử đến du ngoạn.Sau buổi trưa Hoàng Phủ Cẩn đến gặp qua Tiêu Vũ Lâu, lại không tiện dẫn hắn đến vương phủ trong hoàng thành gặp Diệp Tri Vân.Bởi vì hiện tại vẫn đề phòng cực kỳ sâm nghiêm, nếu có gương mặt xa lạ ra vào sẽ bị truy hỏi ba đời tổ tong, cho nên Tiêu Vũ Lâu vẫn nên ở tại trà lâu là thích hợp nhất.Tiêu Vũ Lâu nhìn Hoàng Phủ Cần, cười cười: “Vương gia có thể bình an trưởng thành, lại có thành tựu, nói vậy sư phụ lão nhân gia người cũng đã đạt được ước muốn, không cần tiếp tục lo lắng.”Đột nhiên hắn nói như vậy Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không tìm hiểu sâu hơn. Trước đây quả thật nghĩa phụ rất khẩn trương, sợ hắn sẽ bị người độc chết, lại sợ hắn bị người ám hại, sợ hãi có người ở trước mặt hòng đế nói xấu hắn, liền liều mạng vội vàng bắt hắn học võ công, chỉ cần có gió thổi cỏ lay, ông sẽ chạy ra khỏi cung ngay lập tức.Vì không muốn Diệp Tri Vân tức giận nên mọi người gạt ông, không nói tin tức Tiêu Vũ Lâu vào kinh cho ông biết. Mà cũng bởi vì ông tức giận sẽ làm cho nội thương của ông có chút khởi sắc sẽ trở nên xấu hơn. Những thời điểm ông tức giận, thật ra đại đa số đều trốn ở một nơi hờn dỗi.Mấy ngày sau, Tiêu Vũ Lâu truyền tin cho Tô Mạt, nói rằng đã tìm hiểu được nguyên nhân.Tô Mạt cảm thấy rất bội phục Tiêu Vũ Lâu. Xem ra Thái Bình các phi thường cường đại, nàng chẳng qua cũng chỉ động đến một chút da lông mà thôi. Hoặc là nói, bởi vì đại bộ phận Thái Bình các được Tiêu Vũ Lâu nắm trong tay, người mà nàng hay dùng cũng chỉ có A Lí, Lưu Vân, miễn cưỡng cũng có thể tìm hiểu được tin tức trong dân gian, còn nếu muốn biết được tin tức trong cung, xem ra còn kém rất nhiều.Cũng may nàng không ghen tị với Tiêu Vũ Lâu, không muốn tranh giành công lao với hắn, hy vọng hắn cũng sẽ không có khúc mắc với nàng và Hoàng Phủ Cẩn, miễn cho đến một ngày nào đó sẽ xảy ra nội chiến.Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi vào trà lâu, Tiêu Vũ Lâu thay một thân quần áo thuần trắng không có hoa văn, trên đầu đội phát quan bạch ngọc, bộ dạng không nhiễm bụi bặm, sắc mặt tuấn tú, khí chất lạnh nhạt.Mấy người chào hỏi, ngồi xuống, Lôi Hoa dâng trà.Sau khi hàn huyên, sắc mặt Tiêu Vũ Lâu nghiêm lại, nặng nề nói: “Nếu chúng ta đi lấy huyền băng châu, chỉ sợ sư phụ thật sự đánh chết chúng ta.”Tô Mạt rùng mình.Tiêu Vũ Lâu tiếp tục nói: “Vì huyền băng châu hiện giờ dùng để bảo hộ phượng thể của hoàng hậu, duy trì nàng sẽ không bị năm tháng ăn mòn, dung nhan vẫn như lúc đầu. Nếu lấy huyền băng châu đi, hoàng hậu sẽ hóa thành xương khô, trở thành xác chết hơn mười năm. Sư phụ không đồng ý, hoàng đế cũng sẽ không cho phép.”

Tô Mạt để cho hạ nhân an bài bọn họ ở tại trà lâu, coi như là trong kinh có một công tử đến du ngoạn.

Sau buổi trưa Hoàng Phủ Cẩn đến gặp qua Tiêu Vũ Lâu, lại không tiện dẫn hắn đến vương phủ trong hoàng thành gặp Diệp Tri Vân.

Bởi vì hiện tại vẫn đề phòng cực kỳ sâm nghiêm, nếu có gương mặt xa lạ ra
vào sẽ bị truy hỏi ba đời tổ tong, cho nên Tiêu Vũ Lâu vẫn nên ở tại trà lâu là thích hợp nhất.

Tiêu Vũ Lâu nhìn Hoàng Phủ Cần, cười
cười: “Vương gia có thể bình an trưởng thành, lại có thành tựu, nói vậy
sư phụ lão nhân gia người cũng đã đạt được ước muốn, không cần tiếp tục
lo lắng.”

Đột nhiên hắn nói như vậy Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy kỳ
quái, nhưng cũng không tìm hiểu sâu hơn. Trước đây quả thật nghĩa phụ
rất khẩn trương, sợ hắn sẽ bị người độc chết, lại sợ hắn bị người ám
hại, sợ hãi có người ở trước mặt hòng đế nói xấu hắn, liền liều mạng vội vàng bắt hắn học võ công, chỉ cần có gió thổi cỏ lay, ông sẽ chạy ra
khỏi cung ngay lập tức.

Vì không muốn Diệp Tri Vân tức giận nên
mọi người gạt ông, không nói tin tức Tiêu Vũ Lâu vào kinh cho ông biết.
Mà cũng bởi vì ông tức giận sẽ làm cho nội thương của ông có chút khởi
sắc sẽ trở nên xấu hơn. Những thời điểm ông tức giận, thật ra đại đa số
đều trốn ở một nơi hờn dỗi.

Mấy ngày sau, Tiêu Vũ Lâu truyền tin cho Tô Mạt, nói rằng đã tìm hiểu được nguyên nhân.

Tô Mạt cảm thấy rất bội phục Tiêu Vũ Lâu. Xem ra Thái Bình các phi thường
cường đại, nàng chẳng qua cũng chỉ động đến một chút da lông mà thôi.
Hoặc là nói, bởi vì đại bộ phận Thái Bình các được Tiêu Vũ Lâu nắm trong tay, người mà nàng hay dùng cũng chỉ có A Lí, Lưu Vân, miễn cưỡng cũng
có thể tìm hiểu được tin tức trong dân gian, còn nếu muốn biết được tin
tức trong cung, xem ra còn kém rất nhiều.

Cũng may nàng không
ghen tị với Tiêu Vũ Lâu, không muốn tranh giành công lao với hắn, hy
vọng hắn cũng sẽ không có khúc mắc với nàng và Hoàng Phủ Cẩn, miễn cho
đến một ngày nào đó sẽ xảy ra nội chiến.

Tô Mạt cùng Hoàng Phủ
Cẩn đi vào trà lâu, Tiêu Vũ Lâu thay một thân quần áo thuần trắng không
có hoa văn, trên đầu đội phát quan bạch ngọc, bộ dạng không nhiễm bụi
bặm, sắc mặt tuấn tú, khí chất lạnh nhạt.

Mấy người chào hỏi, ngồi xuống, Lôi Hoa dâng trà.

Sau khi hàn huyên, sắc mặt Tiêu Vũ Lâu nghiêm lại, nặng nề nói: “Nếu chúng
ta đi lấy huyền băng châu, chỉ sợ sư phụ thật sự đánh chết chúng ta.”

Tô Mạt rùng mình.

Tiêu Vũ Lâu tiếp tục nói: “Vì huyền băng châu hiện giờ dùng để bảo hộ phượng thể của hoàng hậu, duy trì nàng sẽ không bị năm tháng ăn mòn, dung nhan vẫn như lúc đầu. Nếu lấy huyền băng châu đi, hoàng hậu sẽ hóa thành
xương khô, trở thành xác chết hơn mười năm. Sư phụ không đồng ý, hoàng
đế cũng sẽ không cho phép.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt để cho hạ nhân an bài bọn họ ở tại trà lâu, coi như là trong kinh có một công tử đến du ngoạn.Sau buổi trưa Hoàng Phủ Cẩn đến gặp qua Tiêu Vũ Lâu, lại không tiện dẫn hắn đến vương phủ trong hoàng thành gặp Diệp Tri Vân.Bởi vì hiện tại vẫn đề phòng cực kỳ sâm nghiêm, nếu có gương mặt xa lạ ra vào sẽ bị truy hỏi ba đời tổ tong, cho nên Tiêu Vũ Lâu vẫn nên ở tại trà lâu là thích hợp nhất.Tiêu Vũ Lâu nhìn Hoàng Phủ Cần, cười cười: “Vương gia có thể bình an trưởng thành, lại có thành tựu, nói vậy sư phụ lão nhân gia người cũng đã đạt được ước muốn, không cần tiếp tục lo lắng.”Đột nhiên hắn nói như vậy Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không tìm hiểu sâu hơn. Trước đây quả thật nghĩa phụ rất khẩn trương, sợ hắn sẽ bị người độc chết, lại sợ hắn bị người ám hại, sợ hãi có người ở trước mặt hòng đế nói xấu hắn, liền liều mạng vội vàng bắt hắn học võ công, chỉ cần có gió thổi cỏ lay, ông sẽ chạy ra khỏi cung ngay lập tức.Vì không muốn Diệp Tri Vân tức giận nên mọi người gạt ông, không nói tin tức Tiêu Vũ Lâu vào kinh cho ông biết. Mà cũng bởi vì ông tức giận sẽ làm cho nội thương của ông có chút khởi sắc sẽ trở nên xấu hơn. Những thời điểm ông tức giận, thật ra đại đa số đều trốn ở một nơi hờn dỗi.Mấy ngày sau, Tiêu Vũ Lâu truyền tin cho Tô Mạt, nói rằng đã tìm hiểu được nguyên nhân.Tô Mạt cảm thấy rất bội phục Tiêu Vũ Lâu. Xem ra Thái Bình các phi thường cường đại, nàng chẳng qua cũng chỉ động đến một chút da lông mà thôi. Hoặc là nói, bởi vì đại bộ phận Thái Bình các được Tiêu Vũ Lâu nắm trong tay, người mà nàng hay dùng cũng chỉ có A Lí, Lưu Vân, miễn cưỡng cũng có thể tìm hiểu được tin tức trong dân gian, còn nếu muốn biết được tin tức trong cung, xem ra còn kém rất nhiều.Cũng may nàng không ghen tị với Tiêu Vũ Lâu, không muốn tranh giành công lao với hắn, hy vọng hắn cũng sẽ không có khúc mắc với nàng và Hoàng Phủ Cẩn, miễn cho đến một ngày nào đó sẽ xảy ra nội chiến.Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi vào trà lâu, Tiêu Vũ Lâu thay một thân quần áo thuần trắng không có hoa văn, trên đầu đội phát quan bạch ngọc, bộ dạng không nhiễm bụi bặm, sắc mặt tuấn tú, khí chất lạnh nhạt.Mấy người chào hỏi, ngồi xuống, Lôi Hoa dâng trà.Sau khi hàn huyên, sắc mặt Tiêu Vũ Lâu nghiêm lại, nặng nề nói: “Nếu chúng ta đi lấy huyền băng châu, chỉ sợ sư phụ thật sự đánh chết chúng ta.”Tô Mạt rùng mình.Tiêu Vũ Lâu tiếp tục nói: “Vì huyền băng châu hiện giờ dùng để bảo hộ phượng thể của hoàng hậu, duy trì nàng sẽ không bị năm tháng ăn mòn, dung nhan vẫn như lúc đầu. Nếu lấy huyền băng châu đi, hoàng hậu sẽ hóa thành xương khô, trở thành xác chết hơn mười năm. Sư phụ không đồng ý, hoàng đế cũng sẽ không cho phép.”

Chương 1413: Vì sao không thể chạm vào 02