Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1417: Kế đánh tráo 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Có thể đó chính là người thông đồng cùng nàng ta, nhất định phải bắt được.Ma ma bên người trưởng công chúa nói: “Bẩm lão gia, là một điền chủ ở ngoại thành, họ Thích. Bọn họ cũng không biết nha đầu nhà chúng ta, chỉ là lão gia tử bọn họ đột nhiên bộc phát bệnh nặng, uống thuốc gì cũng không có chuyển biến tốt. Sau có đạo sĩ tha phương đến xem cho một quẻ, nói là một nhánh tinh phách vào ngày tháng năm nào đó bị hồ ly hút rồi. Cần phải bắt con hồ ly tinh kia về, ngày ngày hầu hạ, như vậy sẽ khỏe lại. Vì vậy Thích gia đưa bái thiếp có ngày sinh tháng đẻ cho người đến các hộ gia đình hỏi thăm. Mới đầu mới chỉ là mười lượng bạc, ai biết khi đó những cô nương sinh vào giờ Thìn lại thiếu, đảo mắt đã tăng lên mấy trăm lượng bạc. Điền chủ kia thật ra cũng là một nhà có tiền nên đã hối lộ hộ bộ nhờ người giúp lưu ý, nào biết đâu lại đến nha hoàn nhà chúng ta. Lại có nha đầu Hoa Ngọc La vừa vặn xứng đôi. Thích gia nói nguyện ý bỏ ra vạn lượng bạc để chuộc nha đầu kia đi cứu mạng. Phu nhân trạch tâm nhân hậu, xưa nay thương người cực khổ, nha đầu kia bất quá chỉ là làm vỡ cái bình hoa, sao đáng để lão gia tức giận. Vì vậy phu nhân muốn làm chủ bán Hoa Ngọc La cho hắn.”Vương Minh Chí nghe xong tức đến muốn ngất đi: “Cần gì đồng tiền dơ bẩn đó, một điền chủ cũng dám đến hoàng thành khoe khoang?”[diendanlequydon.com]Ánh mắt trưởng công chúa thoáng nhìn qua Vương Minh Chí: “Hay là lão gia coi trọng nha đầu kia? Vậy thì như này đi, lưu nàng ta lại, thả nàng ta ra nâng lên làm di nương, trả lại cho người ta một vạn hai. Chỉ cần lão gia thích, ta còn nói được cái gì?”Vương Minh Chí mồ hôi đầy đầu. Hắn chỉ sợ lão bà, vì muốn cưới mấy phòng thiếp thất kia mà phải thề với trưởng công chúa.Hơn nữa để lấy vị di nương được sủng ái nhất hiện nay hắn cũng đã thề tuyệt đối sẽ không cưới thêm ai nữa. Huống hồ vị di nương này kiều mị lại ôn nhu, trời sinh khúm núm lại trẻ tuổi, cho dù ba mươi năm nữa chỉ sợ càng thêm lẳng lơ.Hắn lập tức nghiêm mặt nói: “Phu nhân nói cái gì vậy? Ta đã nói không nạp thiếp chính là không nạp thiếp, cho dù có đẹp như tiên cũng không cần. Hoa Ngọc La này là kẻ ăn cây táo rào cây sung, dám cấu kết với ngoại nhân vào thư phòng ta trộm thư, ta há có thể tha cho nàng ta?”Trưởng công chúa kinh ngạc nói: “Trộm thư? Sao trước kia ngài không nói? Thư gì?”Vương Minh Chí ấp úng nói: “Chính là… cũng không có gì đáng ngại.”

Có thể đó chính là người thông đồng cùng nàng ta, nhất định phải bắt được.

Ma ma bên người trưởng công chúa nói: “Bẩm lão gia, là một điền chủ ở
ngoại thành, họ Thích. Bọn họ cũng không biết nha đầu nhà chúng ta, chỉ
là lão gia tử bọn họ đột nhiên bộc phát bệnh nặng, uống thuốc gì cũng
không có chuyển biến tốt. Sau có đạo sĩ tha phương đến xem cho một quẻ,
nói là một nhánh tinh phách vào ngày tháng năm nào đó bị hồ ly hút rồi.
Cần phải bắt con hồ ly tinh kia về, ngày ngày hầu hạ, như vậy sẽ khỏe
lại. Vì vậy Thích gia đưa bái thiếp có ngày sinh tháng đẻ cho người đến
các hộ gia đình hỏi thăm. Mới đầu mới chỉ là mười lượng bạc, ai biết khi đó những cô nương sinh vào giờ Thìn lại thiếu, đảo mắt đã tăng lên mấy
trăm lượng bạc. Điền chủ kia thật ra cũng là một nhà có tiền nên đã hối
lộ hộ bộ nhờ người giúp lưu ý, nào biết đâu lại đến nha hoàn nhà chúng
ta. Lại có nha đầu Hoa Ngọc La vừa vặn xứng đôi. Thích gia nói nguyện ý
bỏ ra vạn lượng bạc để chuộc nha đầu kia đi cứu mạng. Phu nhân trạch tâm nhân hậu, xưa nay thương người cực khổ, nha đầu kia bất quá chỉ là làm
vỡ cái bình hoa, sao đáng để lão gia tức giận. Vì vậy phu nhân muốn làm
chủ bán Hoa Ngọc La cho hắn.”

Vương Minh Chí nghe xong tức đến muốn ngất đi: “Cần gì đồng tiền dơ bẩn
đó, một điền chủ cũng dám đến hoàng thành khoe
khoang?”[diendanlequydon.com]

Ánh mắt trưởng công chúa thoáng nhìn qua Vương Minh Chí: “Hay là lão gia coi trọng nha đầu kia? Vậy thì như này đi, lưu nàng ta lại, thả nàng ta ra nâng lên làm di nương, trả lại cho người ta một vạn hai. Chỉ cần lão gia thích, ta còn nói được cái gì?”

Vương Minh Chí mồ hôi đầy đầu. Hắn chỉ sợ lão bà, vì muốn cưới mấy phòng thiếp thất kia mà phải thề với trưởng công chúa.

Hơn nữa để lấy vị di nương được sủng ái nhất hiện nay hắn cũng đã thề
tuyệt đối sẽ không cưới thêm ai nữa. Huống hồ vị di nương này kiều mị
lại ôn nhu, trời sinh khúm núm lại trẻ tuổi, cho dù ba mươi năm nữa chỉ
sợ càng thêm lẳng lơ.

Hắn lập tức nghiêm mặt nói: “Phu nhân nói cái gì vậy? Ta đã nói không
nạp thiếp chính là không nạp thiếp, cho dù có đẹp như tiên cũng không
cần. Hoa Ngọc La này là kẻ ăn cây táo rào cây sung, dám cấu kết với
ngoại nhân vào thư phòng ta trộm thư, ta há có thể tha cho nàng ta?”

Trưởng công chúa kinh ngạc nói: “Trộm thư? Sao trước kia ngài không nói? Thư gì?”

Vương Minh Chí ấp úng nói: “Chính là… cũng không có gì đáng ngại.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Có thể đó chính là người thông đồng cùng nàng ta, nhất định phải bắt được.Ma ma bên người trưởng công chúa nói: “Bẩm lão gia, là một điền chủ ở ngoại thành, họ Thích. Bọn họ cũng không biết nha đầu nhà chúng ta, chỉ là lão gia tử bọn họ đột nhiên bộc phát bệnh nặng, uống thuốc gì cũng không có chuyển biến tốt. Sau có đạo sĩ tha phương đến xem cho một quẻ, nói là một nhánh tinh phách vào ngày tháng năm nào đó bị hồ ly hút rồi. Cần phải bắt con hồ ly tinh kia về, ngày ngày hầu hạ, như vậy sẽ khỏe lại. Vì vậy Thích gia đưa bái thiếp có ngày sinh tháng đẻ cho người đến các hộ gia đình hỏi thăm. Mới đầu mới chỉ là mười lượng bạc, ai biết khi đó những cô nương sinh vào giờ Thìn lại thiếu, đảo mắt đã tăng lên mấy trăm lượng bạc. Điền chủ kia thật ra cũng là một nhà có tiền nên đã hối lộ hộ bộ nhờ người giúp lưu ý, nào biết đâu lại đến nha hoàn nhà chúng ta. Lại có nha đầu Hoa Ngọc La vừa vặn xứng đôi. Thích gia nói nguyện ý bỏ ra vạn lượng bạc để chuộc nha đầu kia đi cứu mạng. Phu nhân trạch tâm nhân hậu, xưa nay thương người cực khổ, nha đầu kia bất quá chỉ là làm vỡ cái bình hoa, sao đáng để lão gia tức giận. Vì vậy phu nhân muốn làm chủ bán Hoa Ngọc La cho hắn.”Vương Minh Chí nghe xong tức đến muốn ngất đi: “Cần gì đồng tiền dơ bẩn đó, một điền chủ cũng dám đến hoàng thành khoe khoang?”[diendanlequydon.com]Ánh mắt trưởng công chúa thoáng nhìn qua Vương Minh Chí: “Hay là lão gia coi trọng nha đầu kia? Vậy thì như này đi, lưu nàng ta lại, thả nàng ta ra nâng lên làm di nương, trả lại cho người ta một vạn hai. Chỉ cần lão gia thích, ta còn nói được cái gì?”Vương Minh Chí mồ hôi đầy đầu. Hắn chỉ sợ lão bà, vì muốn cưới mấy phòng thiếp thất kia mà phải thề với trưởng công chúa.Hơn nữa để lấy vị di nương được sủng ái nhất hiện nay hắn cũng đã thề tuyệt đối sẽ không cưới thêm ai nữa. Huống hồ vị di nương này kiều mị lại ôn nhu, trời sinh khúm núm lại trẻ tuổi, cho dù ba mươi năm nữa chỉ sợ càng thêm lẳng lơ.Hắn lập tức nghiêm mặt nói: “Phu nhân nói cái gì vậy? Ta đã nói không nạp thiếp chính là không nạp thiếp, cho dù có đẹp như tiên cũng không cần. Hoa Ngọc La này là kẻ ăn cây táo rào cây sung, dám cấu kết với ngoại nhân vào thư phòng ta trộm thư, ta há có thể tha cho nàng ta?”Trưởng công chúa kinh ngạc nói: “Trộm thư? Sao trước kia ngài không nói? Thư gì?”Vương Minh Chí ấp úng nói: “Chính là… cũng không có gì đáng ngại.”

Chương 1417: Kế đánh tráo 02