Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1422: Nói thật 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt âm thầm hạ quyết tâm, một ngày nào đó phải rời khỏi vòng xoáy này tiến đến cuộc sống tiêu dao.Tiêu Vũ Lâu rót trà cho hai người, thản nhiên mở miệng: “Người biết được trận pháp của huyền băng châu, Thái Bình Các đã tra ra được. Người Mạc Vân quốc đó đã dạy phương pháp cho sư phụ, ta không muốn các ngươi làm phiền sư phụ nên lúc trước đã không nói. Hơn nữa với tính tình của sư phụ tuyệt đối sẽ không đáp ứng các ngươi.”Hoàng Phủ Cẩn mặt không biểu cảm, Tô Mạt lại âm thầm cắn môi. Tiêu Vũ Lâu này hóa ra cũng là loại người khi nói chuyện sẽ để lại ba phần. Nói cái gì mà đi thăm dò cái này tra cái kia, chỉ sợ lúc trước hắn cũng đã xác định được rồi.Nàng hỏi: “Vậy người kia đâu?” Nếu có thể tìm được người kia thì không cần đi làm phiền Diệp lão nhân, miễn cho hắn thương tâm tức giận.Tiêu Vũ Lâu: “Người kia ở Miêu Cương, chính là cố nhân của hai vị.”“Cố nhân?” Tô Mạt kinh ngạc hỏi.Tiêu Vũ Lâu khẽ vuốt cằm, chậm rãi nói tên của người nọ: “Vu Hận Sinh.”Là hắn?!! Tô Mạt thiếu chút nữa nhảy dựng lên.Địch nhân nắm giữ phương pháp cứu người, biết cũng như không.Nhưng cũng may còn có một người, chính là Diệp lão nhân. Tô Mạt nói: “Chúng ta cũng chỉ có thể đi cầu cha nuôi, không phá hủy phượng thể của hoàng hậu nương nương ngài sẽ đáp ứng.”Sắc mặt Tiêu Vũ Lâu lạnh lùng, nói: “Huyền băng châu là vật mang tính hàn, thân thể sư phụ lại bị thương, nội thương hiện vẫn chưa lành căn bản không thể triển khai trận pháp, đây cũng là nguyên nhân lúc trước ta không nói. Nếu các ngươi đi cầu sư phụ, Tiêu mỗ cũng sẽ không đáp ứng.”Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói: “Ta có thể thay cha nuôi làm.”Tiêu Vũ Lâu khẽ vuốt cằm: “Như thế cũng tốt. Chỉ là…”Hắn dừng một chút lại nói tiếp: “Nếu phải làm thì cũng sẽ tổn hại công lực của chính mình. Vương gia đừng quên ngươi còn phải trợ giúp Tô tiểu thư thi châm.”Hoàng Phủ Cẩn kiên trì nói: “Ta có thể.” Chỉ cần Mạt Nhi muốn làm, cho dù là việc gì hắn cũng sẽ không do dự.Tiêu Vũ Lâu thở dài: “Chỉ sợ hai vị còn chưa hiểu được điều mà ta nói. Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy việc này chính là có người cố ý thiết lập cạm bẫy, cũng chính là vì như này ư?”Có lẽ ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Bọn họ là đương sự vẫn không nhìn thấu, nhưng một ngoại nhân như hắn vào thời điểm biết được tình huống này, lại thêm phân tích có thể đưa ra kết luận là có người cố ý muốn như vậy.Đơn giản chính là muốn làm hại Hoàng Phủ Cẩn, thậm chí có thể là muốn hắn chết.

Tô Mạt âm thầm hạ quyết tâm, một ngày nào đó phải rời khỏi vòng xoáy này tiến đến cuộc sống tiêu dao.

Tiêu Vũ Lâu rót trà cho hai người, thản nhiên mở miệng: “Người biết được
trận pháp của huyền băng châu, Thái Bình Các đã tra ra được. Người Mạc
Vân quốc đó đã dạy phương pháp cho sư phụ, ta không muốn các ngươi làm
phiền sư phụ nên lúc trước đã không nói. Hơn nữa với tính tình của sư
phụ tuyệt đối sẽ không đáp ứng các ngươi.”

Hoàng Phủ Cẩn mặt
không biểu cảm, Tô Mạt lại âm thầm cắn môi. Tiêu Vũ Lâu này hóa ra cũng
là loại người khi nói chuyện sẽ để lại ba phần. Nói cái gì mà đi thăm dò cái này tra cái kia, chỉ sợ lúc trước hắn cũng đã xác định được rồi.

Nàng hỏi: “Vậy người kia đâu?” Nếu có thể tìm được người kia thì không cần
đi làm phiền Diệp lão nhân, miễn cho hắn thương tâm tức giận.

Tiêu Vũ Lâu: “Người kia ở Miêu Cương, chính là cố nhân của hai vị.”

“Cố nhân?” Tô Mạt kinh ngạc hỏi.

Tiêu Vũ Lâu khẽ vuốt cằm, chậm rãi nói tên của người nọ: “Vu Hận Sinh.”

Là hắn?!! Tô Mạt thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Địch nhân nắm giữ phương pháp cứu người, biết cũng như không.

Nhưng cũng may còn có một người, chính là Diệp lão nhân. Tô Mạt nói: “Chúng
ta cũng chỉ có thể đi cầu cha nuôi, không phá hủy phượng thể của hoàng
hậu nương nương ngài sẽ đáp ứng.”

Sắc mặt Tiêu Vũ Lâu lạnh lùng,
nói: “Huyền băng châu là vật mang tính hàn, thân thể sư phụ lại bị
thương, nội thương hiện vẫn chưa lành căn bản không thể triển khai trận
pháp, đây cũng là nguyên nhân lúc trước ta không nói. Nếu các ngươi đi
cầu sư phụ, Tiêu mỗ cũng sẽ không đáp ứng.”

Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói: “Ta có thể thay cha nuôi làm.”

Tiêu Vũ Lâu khẽ vuốt cằm: “Như thế cũng tốt. Chỉ là…”

Hắn dừng một chút lại nói tiếp: “Nếu phải làm thì cũng sẽ tổn hại công lực
của chính mình. Vương gia đừng quên ngươi còn phải trợ giúp Tô tiểu thư
thi châm.”

Hoàng Phủ Cẩn kiên trì nói: “Ta có thể.” Chỉ cần Mạt Nhi muốn làm, cho dù là việc gì hắn cũng sẽ không do dự.

Tiêu Vũ Lâu thở dài: “Chỉ sợ hai vị còn chưa hiểu được điều mà ta nói. Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy việc này chính là có người cố ý thiết lập
cạm bẫy, cũng chính là vì như này ư?”

Có lẽ ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.
Bọn họ là đương sự vẫn không nhìn thấu, nhưng một ngoại nhân như hắn vào thời điểm biết được tình huống này, lại thêm phân tích có thể đưa ra
kết luận là có người cố ý muốn như vậy.

Đơn giản chính là muốn làm hại Hoàng Phủ Cẩn, thậm chí có thể là muốn hắn chết.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt âm thầm hạ quyết tâm, một ngày nào đó phải rời khỏi vòng xoáy này tiến đến cuộc sống tiêu dao.Tiêu Vũ Lâu rót trà cho hai người, thản nhiên mở miệng: “Người biết được trận pháp của huyền băng châu, Thái Bình Các đã tra ra được. Người Mạc Vân quốc đó đã dạy phương pháp cho sư phụ, ta không muốn các ngươi làm phiền sư phụ nên lúc trước đã không nói. Hơn nữa với tính tình của sư phụ tuyệt đối sẽ không đáp ứng các ngươi.”Hoàng Phủ Cẩn mặt không biểu cảm, Tô Mạt lại âm thầm cắn môi. Tiêu Vũ Lâu này hóa ra cũng là loại người khi nói chuyện sẽ để lại ba phần. Nói cái gì mà đi thăm dò cái này tra cái kia, chỉ sợ lúc trước hắn cũng đã xác định được rồi.Nàng hỏi: “Vậy người kia đâu?” Nếu có thể tìm được người kia thì không cần đi làm phiền Diệp lão nhân, miễn cho hắn thương tâm tức giận.Tiêu Vũ Lâu: “Người kia ở Miêu Cương, chính là cố nhân của hai vị.”“Cố nhân?” Tô Mạt kinh ngạc hỏi.Tiêu Vũ Lâu khẽ vuốt cằm, chậm rãi nói tên của người nọ: “Vu Hận Sinh.”Là hắn?!! Tô Mạt thiếu chút nữa nhảy dựng lên.Địch nhân nắm giữ phương pháp cứu người, biết cũng như không.Nhưng cũng may còn có một người, chính là Diệp lão nhân. Tô Mạt nói: “Chúng ta cũng chỉ có thể đi cầu cha nuôi, không phá hủy phượng thể của hoàng hậu nương nương ngài sẽ đáp ứng.”Sắc mặt Tiêu Vũ Lâu lạnh lùng, nói: “Huyền băng châu là vật mang tính hàn, thân thể sư phụ lại bị thương, nội thương hiện vẫn chưa lành căn bản không thể triển khai trận pháp, đây cũng là nguyên nhân lúc trước ta không nói. Nếu các ngươi đi cầu sư phụ, Tiêu mỗ cũng sẽ không đáp ứng.”Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói: “Ta có thể thay cha nuôi làm.”Tiêu Vũ Lâu khẽ vuốt cằm: “Như thế cũng tốt. Chỉ là…”Hắn dừng một chút lại nói tiếp: “Nếu phải làm thì cũng sẽ tổn hại công lực của chính mình. Vương gia đừng quên ngươi còn phải trợ giúp Tô tiểu thư thi châm.”Hoàng Phủ Cẩn kiên trì nói: “Ta có thể.” Chỉ cần Mạt Nhi muốn làm, cho dù là việc gì hắn cũng sẽ không do dự.Tiêu Vũ Lâu thở dài: “Chỉ sợ hai vị còn chưa hiểu được điều mà ta nói. Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy việc này chính là có người cố ý thiết lập cạm bẫy, cũng chính là vì như này ư?”Có lẽ ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Bọn họ là đương sự vẫn không nhìn thấu, nhưng một ngoại nhân như hắn vào thời điểm biết được tình huống này, lại thêm phân tích có thể đưa ra kết luận là có người cố ý muốn như vậy.Đơn giản chính là muốn làm hại Hoàng Phủ Cẩn, thậm chí có thể là muốn hắn chết.

Chương 1422: Nói thật 02