Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1425: Dùng tất cả thủ đoạn 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt mỉm cười: “Ở thời đại thái bình thịnh thế chúng tất nhiên có thể tiêu dao. Nhưng hết lần này đến lần khác cố tình lại là triều cục như vậy. Lui một bước lại phải cố kỵ gia tộc, cuối cùng vẫn là không thể bỏ lại cha mẹ. Ta… Chàng nói xem, có phải ta càng trưởng thành lại càng dong dài hay không?”Nàng nghiêng đầu nhìn hắn. Nàng đành phải xin lỗi hắn, có lẽ hiện tại nàng mới là người ràng buộc khiến hắn không thể tự do.Vì sao Hoàng đế lại trả Diệp công công cho hắn? Không phải vì tin tưởng hắn, mà bởi vì hắn đã có một ràng buộc mới, đó chính là… Nàng!!!Vốn là Hoàng đế đánh một ván cờ, hắn đạt Tô gia vào đó để hình thành một thế cục không ai phá được. Mỗi quân cờ trong đó đều có tác dụng qua lại lẫn nhau. Vì vậy lúc trước Hoàng đế nắm quyền trong tay, ai cũng là người chơi cờ, mà ai cũng là quân cờ. Có lẽ chưa đến cuối cùng thì không thể nói mình là người chiến thắng.Nàng nghiêng người vùi mặt mình vào ngực hắn, ôn nhu nói: “Chàng đã giúp ta rất nhiều, chờ đến khi rời khỏi nơi này, nửa đời sau ta sẽ giao cho chàng, đi làm chuyện mà chàng muốn làm.”Hắn nhìn nàng thật sâu, trong mắt ẩn ẩn ý cười, ánh sáng trong mắt không có ý tốt, nhẹ nói bên tai nàng một câu.Trong đầu Tô Mạt ầm một tiếng, cả người giống như lửa, sẵng giọng: “Chàng lại không đứng đắn, mau về nhà thôi.”Nàng huy động tay áo, khẽ vỗ Tia Chớp cưỡi ngựa trở về thành.Thời điểm vào thành thì bọn họ gặp được nhóm người Tống Thanh Dương. Bọn họ hăng hái nhìn Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt. Tống Thanh Dương lắc lắc tay: “Tề Vương, Tô tiểu thư, hai vị thật có nhã hứng.”Hoàng Phủ Cẩn chỉ khẽ vuốt cằm không chút nhiệt tình. Lúc này Tống Dung Hoa từ trong xe chui ra, lớn tiếng nói: “Này, chúng ta muốn đến vùng quê chơi, chúng ta cùng Mạnh gia đã mở một sơn trang nghỉ dưỡng đang muốn mời các ngươi đi chơi đây.”Nghe vậy, Tô Mạt ý bảo Hoàng Phủ Cẩn ghìm chặt ngựa, quay đầu nhìn về phía Tống Dung Hoa: “Sơn trang nghỉ dưỡng?”Tống Dung Hoa đắc ý nói: “Đúng vậy, bên trong có vườn hoa, có hồ, hoa sen, có nhà thủy tạ, còn có mỹ nhân có giọng ca uyển chuyển, kỹ thuật nhảy múa động lòng người. Chúng ta sắp khai trương, đến lúc đó các ngươi cần phải góp phần náo nhiệt nha.”Tô Mạt khẽ nhíu mi, nhưng cũng là bộ dáng không thèm để ý, thản nhiên nói: “Xem ra lỗ tai của các ngươi cũng rất dài.”
Tô Mạt mỉm cười: “Ở
thời đại thái bình thịnh thế chúng tất nhiên có thể tiêu dao. Nhưng hết
lần này đến lần khác cố tình lại là triều cục như vậy. Lui một bước lại
phải cố kỵ gia tộc, cuối cùng vẫn là không thể bỏ lại cha mẹ. Ta… Chàng
nói xem, có phải ta càng trưởng thành lại càng dong dài hay không?”
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn. Nàng đành phải xin lỗi hắn, có lẽ hiện tại nàng mới là người ràng buộc khiến hắn không thể tự do.
Vì sao Hoàng đế lại trả Diệp công công cho hắn? Không phải vì tin tưởng
hắn, mà bởi vì hắn đã có một ràng buộc mới, đó chính là… Nàng!!!
Vốn là Hoàng đế đánh một ván cờ, hắn đạt Tô gia vào đó để hình thành một
thế cục không ai phá được. Mỗi quân cờ trong đó đều có tác dụng qua lại
lẫn nhau. Vì vậy lúc trước Hoàng đế nắm quyền trong tay, ai cũng là
người chơi cờ, mà ai cũng là quân cờ. Có lẽ chưa đến cuối cùng thì không thể nói mình là người chiến thắng.
Nàng nghiêng người vùi mặt
mình vào ngực hắn, ôn nhu nói: “Chàng đã giúp ta rất nhiều, chờ đến khi
rời khỏi nơi này, nửa đời sau ta sẽ giao cho chàng, đi làm chuyện mà
chàng muốn làm.”
Hắn nhìn nàng thật sâu, trong mắt ẩn ẩn ý cười, ánh sáng trong mắt không có ý tốt, nhẹ nói bên tai nàng một câu.
Trong đầu Tô Mạt ầm một tiếng, cả người giống như lửa, sẵng giọng: “Chàng lại không đứng đắn, mau về nhà thôi.”
Nàng huy động tay áo, khẽ vỗ Tia Chớp cưỡi ngựa trở về thành.
Thời điểm vào thành thì bọn họ gặp được nhóm người Tống Thanh Dương. Bọn họ
hăng hái nhìn Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt. Tống Thanh Dương lắc lắc tay: “Tề Vương, Tô tiểu thư, hai vị thật có nhã hứng.”
Hoàng Phủ Cẩn chỉ
khẽ vuốt cằm không chút nhiệt tình. Lúc này Tống Dung Hoa từ trong xe
chui ra, lớn tiếng nói: “Này, chúng ta muốn đến vùng quê chơi, chúng ta
cùng Mạnh gia đã mở một sơn trang nghỉ dưỡng đang muốn mời các ngươi đi
chơi đây.”
Nghe vậy, Tô Mạt ý bảo Hoàng Phủ Cẩn ghìm chặt ngựa, quay đầu nhìn về phía Tống Dung Hoa: “Sơn trang nghỉ dưỡng?”
Tống Dung Hoa đắc ý nói: “Đúng vậy, bên trong có vườn hoa, có hồ, hoa sen,
có nhà thủy tạ, còn có mỹ nhân có giọng ca uyển chuyển, kỹ thuật nhảy
múa động lòng người. Chúng ta sắp khai trương, đến lúc đó các ngươi cần
phải góp phần náo nhiệt nha.”
Tô Mạt khẽ nhíu mi, nhưng cũng là bộ dáng không thèm để ý, thản nhiên nói: “Xem ra lỗ tai của các ngươi cũng rất dài.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt mỉm cười: “Ở thời đại thái bình thịnh thế chúng tất nhiên có thể tiêu dao. Nhưng hết lần này đến lần khác cố tình lại là triều cục như vậy. Lui một bước lại phải cố kỵ gia tộc, cuối cùng vẫn là không thể bỏ lại cha mẹ. Ta… Chàng nói xem, có phải ta càng trưởng thành lại càng dong dài hay không?”Nàng nghiêng đầu nhìn hắn. Nàng đành phải xin lỗi hắn, có lẽ hiện tại nàng mới là người ràng buộc khiến hắn không thể tự do.Vì sao Hoàng đế lại trả Diệp công công cho hắn? Không phải vì tin tưởng hắn, mà bởi vì hắn đã có một ràng buộc mới, đó chính là… Nàng!!!Vốn là Hoàng đế đánh một ván cờ, hắn đạt Tô gia vào đó để hình thành một thế cục không ai phá được. Mỗi quân cờ trong đó đều có tác dụng qua lại lẫn nhau. Vì vậy lúc trước Hoàng đế nắm quyền trong tay, ai cũng là người chơi cờ, mà ai cũng là quân cờ. Có lẽ chưa đến cuối cùng thì không thể nói mình là người chiến thắng.Nàng nghiêng người vùi mặt mình vào ngực hắn, ôn nhu nói: “Chàng đã giúp ta rất nhiều, chờ đến khi rời khỏi nơi này, nửa đời sau ta sẽ giao cho chàng, đi làm chuyện mà chàng muốn làm.”Hắn nhìn nàng thật sâu, trong mắt ẩn ẩn ý cười, ánh sáng trong mắt không có ý tốt, nhẹ nói bên tai nàng một câu.Trong đầu Tô Mạt ầm một tiếng, cả người giống như lửa, sẵng giọng: “Chàng lại không đứng đắn, mau về nhà thôi.”Nàng huy động tay áo, khẽ vỗ Tia Chớp cưỡi ngựa trở về thành.Thời điểm vào thành thì bọn họ gặp được nhóm người Tống Thanh Dương. Bọn họ hăng hái nhìn Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt. Tống Thanh Dương lắc lắc tay: “Tề Vương, Tô tiểu thư, hai vị thật có nhã hứng.”Hoàng Phủ Cẩn chỉ khẽ vuốt cằm không chút nhiệt tình. Lúc này Tống Dung Hoa từ trong xe chui ra, lớn tiếng nói: “Này, chúng ta muốn đến vùng quê chơi, chúng ta cùng Mạnh gia đã mở một sơn trang nghỉ dưỡng đang muốn mời các ngươi đi chơi đây.”Nghe vậy, Tô Mạt ý bảo Hoàng Phủ Cẩn ghìm chặt ngựa, quay đầu nhìn về phía Tống Dung Hoa: “Sơn trang nghỉ dưỡng?”Tống Dung Hoa đắc ý nói: “Đúng vậy, bên trong có vườn hoa, có hồ, hoa sen, có nhà thủy tạ, còn có mỹ nhân có giọng ca uyển chuyển, kỹ thuật nhảy múa động lòng người. Chúng ta sắp khai trương, đến lúc đó các ngươi cần phải góp phần náo nhiệt nha.”Tô Mạt khẽ nhíu mi, nhưng cũng là bộ dáng không thèm để ý, thản nhiên nói: “Xem ra lỗ tai của các ngươi cũng rất dài.”