Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1427: Muốn bọn họ mất cả chì lẫn chài 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn cười nói: “Không phải ta, là bằng hữu của Nhị ca nàng. Bọn họ đi qua vườn hoa thấy đẹp, muốn Nhị ca nàng hỗ trợ. Nhị ca vẫn không chịu, sợ bọn họ cướp mất buôn bán của nàng. Sau đó bọn họ cam đoan tuyệt không làm giống nàng, mấy người bọn họ muốn hợp tác làm một tòa nghỉ dưỡng lớn, nam có thể cưỡi ngựa bắn cung, nữ có thể du ngoạn là tốt rồi. Vườn là có sẵn, phòng ấm bọn họ cũng có sẵn, sân khấu có vài tòa…”Nghe hắn nói như vậy, Tô Mạt nói: “Như vậy chúng ta hợp tác với bọn họ. Ta cũng không mở cái gì mà làng du lịch, mang một vài thứ đến cho bọn họ mượn.”Dù sao sau khi nàng cùng Trầm lão gia mở ngân hàng tư nhân tài chính đã giống như trứng chọi đá.Tuy rằng buôn bán náo nhiệt, lời được nhiều tiền, thế nhưng vì mở ngân hàng tư nhân mà dùng một số lượng lớn tiền vốn khiến khố tiền của nàng đã thấy đáy, còn phải sử dụng tiền riêng của lão phu nhân. Tề vương phủ cũng đã trợ cấp mấy chục vạn lượng, lấy tính tình không vơ vét của Hoàng Phủ Cẩn, sợ rằng cũng đã thấy đáy.Cũng vì lý do này mà nàng không có tinh lực, cũng không có tiền vốn lớn để đi làm khu nghỉ dưỡng sơn trang.Dù sao thì trà lâu hiện tại có công năng không khác gì nghỉ dưỡng sơn trang, ngày thường những quan lớn cũng đến ngồi một chút, những tiểu thư phu nhân lại càng thích đến, bọn họ đã có thể tìm hiểu không ít tin tức rồi.Nhã uyển mặc dù không phô trương như hoa viên, nhưng để cho bọn họ tiêu khiển thì như vậy cũng đủ. Huống hồ không có ca múa, thì đã có âm luật, ngược lại càng thêm cao nhã.Hoàng Phủ Cẩn đưa Tô Mạt về nhà, lại ngồi một lát bàn chuyện với nàng. Hắn về nhà nghĩ biện pháp thăm dò ý tứ cha nuôi. Tốt nhất khiến ông hết giận, đồng ý chuyện huyền băng châu, nói cho hắn biết trận pháp.Tô Mạt thì để cho người truyền lời về cho Nhị ca, để hắn dẫn vài vị bằng hữu muốn mở sơn trang nghỉ dưỡng đến nhà uống trà. Nàng vội tới nói chủ ý với bọn họ, mọi người cùng nhau kiếm tiền.Tuy rằng Tô Việt buồn bực, nhưng nếu Mạt Nhi đã có ý này thì hắn sẽ tìm thời gian nói cùng đám người Từ Thiếu Khôn. Những người đó vốn là thanh niên đệ tử đang hưởng lạc thú trước mắt, vừa nghe có phương pháp lập tức đến Tô gia, ở trong viện Tô Việt uống trà đàm luận.Đám người Từ Thiếu Khôn chào hỏi Tô Mạt, thấy nàng mười bốn mười lăm tuổi, tựa hồ cũng không sợ nam tử, lại càng cảm thấy nàng không giống người thường, đều quy củ hành lễ với nàng.Từ Thiếu Khôn nói: “Tiểu muội, nếu muội muốn hợp tác, chúng ta đều nghe theo muội. Muội chỉ huy, chúng ta làm chân chạy vặt là được.”
Hoàng Phủ Cẩn cười
nói: “Không phải ta, là bằng hữu của Nhị ca nàng. Bọn họ đi qua vườn hoa thấy đẹp, muốn Nhị ca nàng hỗ trợ. Nhị ca vẫn không chịu, sợ bọn họ
cướp mất buôn bán của nàng. Sau đó bọn họ cam đoan tuyệt không làm giống nàng, mấy người bọn họ muốn hợp tác làm một tòa nghỉ dưỡng lớn, nam có
thể cưỡi ngựa bắn cung, nữ có thể du ngoạn là tốt rồi. Vườn là có sẵn,
phòng ấm bọn họ cũng có sẵn, sân khấu có vài tòa…”
Nghe hắn nói
như vậy, Tô Mạt nói: “Như vậy chúng ta hợp tác với bọn họ. Ta cũng không mở cái gì mà làng du lịch, mang một vài thứ đến cho bọn họ mượn.”
Dù sao sau khi nàng cùng Trầm lão gia mở ngân hàng tư nhân tài chính đã giống như trứng chọi đá.
Tuy rằng buôn bán náo nhiệt, lời được nhiều tiền, thế nhưng vì mở ngân hàng tư nhân mà dùng một số lượng lớn tiền vốn khiến khố tiền của nàng đã
thấy đáy, còn phải sử dụng tiền riêng của lão phu nhân. Tề vương phủ
cũng đã trợ cấp mấy chục vạn lượng, lấy tính tình không vơ vét của Hoàng Phủ Cẩn, sợ rằng cũng đã thấy đáy.
Cũng vì lý do này mà nàng không có tinh lực, cũng không có tiền vốn lớn để đi làm khu nghỉ dưỡng sơn trang.
Dù sao thì trà lâu hiện tại có công năng không khác gì nghỉ dưỡng sơn
trang, ngày thường những quan lớn cũng đến ngồi một chút, những tiểu thư phu nhân lại càng thích đến, bọn họ đã có thể tìm hiểu không ít tin tức rồi.
Nhã uyển mặc dù không phô trương như hoa viên, nhưng để cho bọn họ tiêu khiển thì như vậy cũng đủ. Huống hồ không có ca múa, thì đã có âm luật, ngược lại càng thêm cao nhã.
Hoàng Phủ Cẩn đưa Tô
Mạt về nhà, lại ngồi một lát bàn chuyện với nàng. Hắn về nhà nghĩ biện
pháp thăm dò ý tứ cha nuôi. Tốt nhất khiến ông hết giận, đồng ý chuyện
huyền băng châu, nói cho hắn biết trận pháp.
Tô Mạt thì để cho
người truyền lời về cho Nhị ca, để hắn dẫn vài vị bằng hữu muốn mở sơn
trang nghỉ dưỡng đến nhà uống trà. Nàng vội tới nói chủ ý với bọn họ,
mọi người cùng nhau kiếm tiền.
Tuy rằng Tô Việt buồn bực, nhưng
nếu Mạt Nhi đã có ý này thì hắn sẽ tìm thời gian nói cùng đám người Từ
Thiếu Khôn. Những người đó vốn là thanh niên đệ tử đang hưởng lạc thú
trước mắt, vừa nghe có phương pháp lập tức đến Tô gia, ở trong viện Tô
Việt uống trà đàm luận.
Đám người Từ Thiếu Khôn chào hỏi Tô Mạt,
thấy nàng mười bốn mười lăm tuổi, tựa hồ cũng không sợ nam tử, lại càng
cảm thấy nàng không giống người thường, đều quy củ hành lễ với nàng.
Từ Thiếu Khôn nói: “Tiểu muội, nếu muội muốn hợp tác,
chúng ta đều nghe theo muội. Muội chỉ huy, chúng ta làm chân chạy vặt là được.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn cười nói: “Không phải ta, là bằng hữu của Nhị ca nàng. Bọn họ đi qua vườn hoa thấy đẹp, muốn Nhị ca nàng hỗ trợ. Nhị ca vẫn không chịu, sợ bọn họ cướp mất buôn bán của nàng. Sau đó bọn họ cam đoan tuyệt không làm giống nàng, mấy người bọn họ muốn hợp tác làm một tòa nghỉ dưỡng lớn, nam có thể cưỡi ngựa bắn cung, nữ có thể du ngoạn là tốt rồi. Vườn là có sẵn, phòng ấm bọn họ cũng có sẵn, sân khấu có vài tòa…”Nghe hắn nói như vậy, Tô Mạt nói: “Như vậy chúng ta hợp tác với bọn họ. Ta cũng không mở cái gì mà làng du lịch, mang một vài thứ đến cho bọn họ mượn.”Dù sao sau khi nàng cùng Trầm lão gia mở ngân hàng tư nhân tài chính đã giống như trứng chọi đá.Tuy rằng buôn bán náo nhiệt, lời được nhiều tiền, thế nhưng vì mở ngân hàng tư nhân mà dùng một số lượng lớn tiền vốn khiến khố tiền của nàng đã thấy đáy, còn phải sử dụng tiền riêng của lão phu nhân. Tề vương phủ cũng đã trợ cấp mấy chục vạn lượng, lấy tính tình không vơ vét của Hoàng Phủ Cẩn, sợ rằng cũng đã thấy đáy.Cũng vì lý do này mà nàng không có tinh lực, cũng không có tiền vốn lớn để đi làm khu nghỉ dưỡng sơn trang.Dù sao thì trà lâu hiện tại có công năng không khác gì nghỉ dưỡng sơn trang, ngày thường những quan lớn cũng đến ngồi một chút, những tiểu thư phu nhân lại càng thích đến, bọn họ đã có thể tìm hiểu không ít tin tức rồi.Nhã uyển mặc dù không phô trương như hoa viên, nhưng để cho bọn họ tiêu khiển thì như vậy cũng đủ. Huống hồ không có ca múa, thì đã có âm luật, ngược lại càng thêm cao nhã.Hoàng Phủ Cẩn đưa Tô Mạt về nhà, lại ngồi một lát bàn chuyện với nàng. Hắn về nhà nghĩ biện pháp thăm dò ý tứ cha nuôi. Tốt nhất khiến ông hết giận, đồng ý chuyện huyền băng châu, nói cho hắn biết trận pháp.Tô Mạt thì để cho người truyền lời về cho Nhị ca, để hắn dẫn vài vị bằng hữu muốn mở sơn trang nghỉ dưỡng đến nhà uống trà. Nàng vội tới nói chủ ý với bọn họ, mọi người cùng nhau kiếm tiền.Tuy rằng Tô Việt buồn bực, nhưng nếu Mạt Nhi đã có ý này thì hắn sẽ tìm thời gian nói cùng đám người Từ Thiếu Khôn. Những người đó vốn là thanh niên đệ tử đang hưởng lạc thú trước mắt, vừa nghe có phương pháp lập tức đến Tô gia, ở trong viện Tô Việt uống trà đàm luận.Đám người Từ Thiếu Khôn chào hỏi Tô Mạt, thấy nàng mười bốn mười lăm tuổi, tựa hồ cũng không sợ nam tử, lại càng cảm thấy nàng không giống người thường, đều quy củ hành lễ với nàng.Từ Thiếu Khôn nói: “Tiểu muội, nếu muội muốn hợp tác, chúng ta đều nghe theo muội. Muội chỉ huy, chúng ta làm chân chạy vặt là được.”