Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1435: Tranh đấu chính là có đến có đi

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Không đợi Tô Mạt trả lời, Tô Hinh Nhi lại nói: "Có rắm thì phóng, nói xong rồi thì cút ngay. Chúng ta phải cho người vẩy nước quét sân."Sắc mặt Tô Văn Nhi lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Hinh Nhi, hừ một tiếng rồi nói: "Ta không thèm chấp nhặt với loại người đáng thương như ngươi, ngươi tốt nhất đừng đắc tội đến ta. Nếu không một ngày nào đó sẽ có tai họa rơi xuống đầu, đừng nói ta không cứu ngươi."Tô Hinh Nhi còn muốn đáp trả, đại tiểu thư nhìn nàng một cái, "Hinh Nhi, ngươi theo ta qua bên kia một chút."Tô Hinh Nhi căm hận nhìn chằm chằm Tô Văn Nhi một cái, kéo tay đại tiểu thư đi ra ngoài.Tô Văn Nhi lạnh lùng hừ một tiếng, lại đến gần Tô Mạt hai bước, cười nói: "Mạt Nhi, có người muốn ta truyền lời cho ngươi, nếu như muốn cứu Tần Nguyên Quân, hắn sẽ cho ngươi mượn dùng Huyền Băng châu."Tô Mạt lạnh nhạt nói: "Huyền Băng châu trong tay hắn sao?"Tô Văn Nhi lắc đầu, "Hắn nói không có, nhưng mà hắn sẽ giúp ngươi lấy được.""Hắn là ai!""Ngươi không cần phải biết.""Điều kiện là gì." Tô Mạt nhìn khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ của nàng ta, mỉa mai nói, hôm nay lại còn đắc ý như vậy, rốt cuộc là việc gì khiến cho nàng ta đắc ý như thế?Tô Văn Nhi cười khanh khách, "Ngươi nên tự hiểu được."Tô Mạt không khách khí chút nào nói: "Xin lỗi, ta vốn rất ngốc ,không hiểu cho lắm. Ngươi muốn có ngôi vị hoàng đế, để con trai của ngươi ngồi, hay là để trượng phu của ngươi làm?"Tô Văn Nhi nghe nàng nói thẳng thừng như vậy, nhưng cũng không buồn phiền, cười nói: "Ngươi là người thông minh, thái tử là để con của ta làm."Đuôi lông mày nàng ta nhếch lên, cảnh tượng vô cùng đắc ý, những người này sẽ không thể hiểu được khát vọng của nàng ta.Ánh mắt Tô Mạt trầm tĩnh, giống như đầm lầy sâu không thấy đáy, lạnh nhạt chăm chú nhìn nàng ta, "Chúng ta không có hứng thú đối với ngôi vị hoàng đế , các ngươi cứ đi tranh giành bằng bản lãnh là được. Chúng ta sẽ không giúp ngươi, còn nữa, cũng không cần ngươi phải tới uy hiếp. Ngươi trở về nói với thái tử, hắn cho người ám hại Tần ca ca, là có thể kéo theo chúng ta sao? Võ công của thư hùng song sát cũng chỉ như vậy, coi như có lợi hại hơn, chẳng lẽ chúng ta phải sợ sao?"Tô Văn Nhi bĩu môi, bộ dạng không quan tâm.Tô Mạt tiếp tục nói: "Các ngươi nếu dám ngấm ngầm sau lưng, cũng nên chịu sự trả thù của ta. Ta chẳng những sẽ không hợp tác cùng các ngươi, còn có thể khiến cho các ngươi phải trả giá lớn. Đầu tiên là nanh vuốt, sau đó là gân cốt, cuối cùng là trụ cột. . . . . . Các ngươi cứ từ từ chờ đi!"Nói xong, nàng lạnh lùng cười một tiếng, xoay người ngồi xuống ghế, "Tiễn khách!"

Không đợi Tô Mạt
trả lời, Tô Hinh Nhi lại nói: "Có rắm thì phóng, nói xong rồi thì cút
ngay. Chúng ta phải cho người vẩy nước quét sân."

Sắc mặt Tô Văn
Nhi lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Hinh Nhi, hừ một
tiếng rồi nói: "Ta không thèm chấp nhặt với loại người đáng thương như
ngươi, ngươi tốt nhất đừng đắc tội đến ta. Nếu không một ngày nào đó sẽ
có tai họa rơi xuống đầu, đừng nói ta không cứu ngươi."

Tô Hinh Nhi còn muốn đáp trả, đại tiểu thư nhìn nàng một cái, "Hinh Nhi, ngươi theo ta qua bên kia một chút."

Tô Hinh Nhi căm hận nhìn chằm chằm Tô Văn Nhi một cái, kéo tay đại tiểu thư đi ra ngoài.

Tô Văn Nhi lạnh lùng hừ một tiếng, lại đến gần Tô Mạt hai bước, cười nói:
"Mạt Nhi, có người muốn ta truyền lời cho ngươi, nếu như muốn cứu Tần
Nguyên Quân, hắn sẽ cho ngươi mượn dùng Huyền Băng châu."

Tô Mạt lạnh nhạt nói: "Huyền Băng châu trong tay hắn sao?"

Tô Văn Nhi lắc đầu, "Hắn nói không có, nhưng mà hắn sẽ giúp ngươi lấy được."

"Hắn là ai!"

"Ngươi không cần phải biết."

"Điều kiện là gì." Tô Mạt nhìn khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ của nàng ta, mỉa
mai nói, hôm nay lại còn đắc ý như vậy, rốt cuộc là việc gì khiến cho
nàng ta đắc ý như thế?

Tô Văn Nhi cười khanh khách, "Ngươi nên tự hiểu được."

Tô Mạt không khách khí chút nào nói: "Xin lỗi, ta vốn rất ngốc ,không hiểu cho lắm. Ngươi muốn có ngôi vị hoàng đế, để con trai của ngươi ngồi,
hay là để trượng phu của ngươi làm?"

Tô Văn Nhi nghe nàng nói
thẳng thừng như vậy, nhưng cũng không buồn phiền, cười nói: "Ngươi là
người thông minh, thái tử là để con của ta làm."

Đuôi lông mày nàng ta nhếch lên, cảnh tượng vô cùng đắc ý, những người này sẽ không thể hiểu được khát vọng của nàng ta.

Ánh mắt Tô Mạt trầm tĩnh, giống như đầm lầy sâu không thấy đáy, lạnh nhạt
chăm chú nhìn nàng ta, "Chúng ta không có hứng thú đối với ngôi vị hoàng đế , các ngươi cứ đi tranh giành bằng bản lãnh là được. Chúng ta sẽ
không giúp ngươi, còn nữa, cũng không cần ngươi phải tới uy hiếp. Ngươi
trở về nói với thái tử, hắn cho người ám hại Tần ca ca, là có thể kéo
theo chúng ta sao? Võ công của thư hùng song sát cũng chỉ như vậy, coi
như có lợi hại hơn, chẳng lẽ chúng ta phải sợ sao?"

Tô Văn Nhi bĩu môi, bộ dạng không quan tâm.

Tô Mạt tiếp tục nói: "Các ngươi nếu dám ngấm ngầm sau lưng, cũng nên chịu
sự trả thù của ta. Ta chẳng những sẽ không hợp tác cùng các ngươi, còn
có thể khiến cho các ngươi phải trả giá lớn. Đầu tiên là nanh vuốt, sau
đó là gân cốt, cuối cùng là trụ cột. . . . . . Các ngươi cứ từ từ chờ
đi!"

Nói xong, nàng lạnh lùng cười một tiếng, xoay người ngồi xuống ghế, "Tiễn khách!"

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Không đợi Tô Mạt trả lời, Tô Hinh Nhi lại nói: "Có rắm thì phóng, nói xong rồi thì cút ngay. Chúng ta phải cho người vẩy nước quét sân."Sắc mặt Tô Văn Nhi lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Hinh Nhi, hừ một tiếng rồi nói: "Ta không thèm chấp nhặt với loại người đáng thương như ngươi, ngươi tốt nhất đừng đắc tội đến ta. Nếu không một ngày nào đó sẽ có tai họa rơi xuống đầu, đừng nói ta không cứu ngươi."Tô Hinh Nhi còn muốn đáp trả, đại tiểu thư nhìn nàng một cái, "Hinh Nhi, ngươi theo ta qua bên kia một chút."Tô Hinh Nhi căm hận nhìn chằm chằm Tô Văn Nhi một cái, kéo tay đại tiểu thư đi ra ngoài.Tô Văn Nhi lạnh lùng hừ một tiếng, lại đến gần Tô Mạt hai bước, cười nói: "Mạt Nhi, có người muốn ta truyền lời cho ngươi, nếu như muốn cứu Tần Nguyên Quân, hắn sẽ cho ngươi mượn dùng Huyền Băng châu."Tô Mạt lạnh nhạt nói: "Huyền Băng châu trong tay hắn sao?"Tô Văn Nhi lắc đầu, "Hắn nói không có, nhưng mà hắn sẽ giúp ngươi lấy được.""Hắn là ai!""Ngươi không cần phải biết.""Điều kiện là gì." Tô Mạt nhìn khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ của nàng ta, mỉa mai nói, hôm nay lại còn đắc ý như vậy, rốt cuộc là việc gì khiến cho nàng ta đắc ý như thế?Tô Văn Nhi cười khanh khách, "Ngươi nên tự hiểu được."Tô Mạt không khách khí chút nào nói: "Xin lỗi, ta vốn rất ngốc ,không hiểu cho lắm. Ngươi muốn có ngôi vị hoàng đế, để con trai của ngươi ngồi, hay là để trượng phu của ngươi làm?"Tô Văn Nhi nghe nàng nói thẳng thừng như vậy, nhưng cũng không buồn phiền, cười nói: "Ngươi là người thông minh, thái tử là để con của ta làm."Đuôi lông mày nàng ta nhếch lên, cảnh tượng vô cùng đắc ý, những người này sẽ không thể hiểu được khát vọng của nàng ta.Ánh mắt Tô Mạt trầm tĩnh, giống như đầm lầy sâu không thấy đáy, lạnh nhạt chăm chú nhìn nàng ta, "Chúng ta không có hứng thú đối với ngôi vị hoàng đế , các ngươi cứ đi tranh giành bằng bản lãnh là được. Chúng ta sẽ không giúp ngươi, còn nữa, cũng không cần ngươi phải tới uy hiếp. Ngươi trở về nói với thái tử, hắn cho người ám hại Tần ca ca, là có thể kéo theo chúng ta sao? Võ công của thư hùng song sát cũng chỉ như vậy, coi như có lợi hại hơn, chẳng lẽ chúng ta phải sợ sao?"Tô Văn Nhi bĩu môi, bộ dạng không quan tâm.Tô Mạt tiếp tục nói: "Các ngươi nếu dám ngấm ngầm sau lưng, cũng nên chịu sự trả thù của ta. Ta chẳng những sẽ không hợp tác cùng các ngươi, còn có thể khiến cho các ngươi phải trả giá lớn. Đầu tiên là nanh vuốt, sau đó là gân cốt, cuối cùng là trụ cột. . . . . . Các ngươi cứ từ từ chờ đi!"Nói xong, nàng lạnh lùng cười một tiếng, xoay người ngồi xuống ghế, "Tiễn khách!"

Chương 1435: Tranh đấu chính là có đến có đi