Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1446: Thái tử đại hôn phong vân nổi dậy 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Mùa hè chói chang, mới hừng sáng dưới hành lang mành trúc hoa cụp xuống, trong viện rất đầm ấm, bên trong phòng, sa mỏng lay động, mang theo hương bạc hà lạnh lạnh nhẹ nhàng trôi nổi.Tô Mạt tựa vào cửa sổ xem sổ sách cùng với tin tức các nơi tập hợp đến.“Tiểu thư, tam tiểu thư đến đây. ” Kim Kết ở ngoài cửa sổ thêu hoa cùng bọn nha đầu, quay đầu lại nói.Tô Mạt liền buông cuốn sách, đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón, Tô Hinh Nhi mặc quần lụa mỏng hồng nhạt, dưới nách chống một cây gậy, đi đứng tốt hơn rất nhiều với trước đây.“ Mạt Nhi, khi ta tới nghe người sai vặt nói trên nhà chính có con tiểu nha đầu nói có một người đưa tin cho phụ thân, thần thần bí bí.”Tô Mạt ờ một tiếng, phân phó Kim Kết nói: “Đại Kết Tử, ngươi đi thư phòng lão gia hỏi xem, người nào đến đưa tin? Có nói nhà ai hay không, biết người từ trước không.”Kim Kết lập tức rời đi, Tô Mạt liền cùng Tô Hinh Nhi nhìn hạ bọn nha đầu thêu hoa ngoài hành lang.Kim Kết trở về rất nhanh, nói: “ Tiểu thư, xác thực có người đến đưa tin, nói là Trữ Châu cùng lão gia là người quen biết cũ đến, ta cũng lấy tin đến đây.”Nói xong đem hộp quà cùng một phong thư đưa cho Tô Mạt.Tô Mạt nhìn thoáng qua, hộp quà kia mang đến cũng đúng, giống phong tục bên Trữ Châu, chẳng qua nàng chưa từng nghe tới người nọ, mở ra bức thư nhìn, bên trong lại là giấy trắng.Kim Kết cùng Tô Hinh Nhi kinh ngạc nói: “Đây là chuyện gì xảy ra?”Tô Mạt hơi cau mày, lập tức nói:“Chúng ta xem lão tổ mẫu chạy đi đâu.”Mấy người cầm thư cùng hộp quà đi dến phòng lão phu nhân, lão phu nhân đang uống cháo tổ yến, kêu bọn họ cũng dùng, Tô Mạt cùng Tô Hinh Nhi nói đã uống rồi.Tô Mạt đem thư cùng hộp quà đưa qua, “Tổ mẫu, chỉ sợ rất kỳ quái đây.”Lão phu nhân nhìn một chút, cũng cảm thấy nghi ngờ, người nào đưa tờ giấy trắng tới như vậy, cái gì cũng không viết.Lại nhìn một chút, cũng không có hai lớp, hộp quà kia cũng không có gì đặc biệt .Tên chức quan trên hộp quà cũng rất nghiêm chỉnh, đi điều tra một chút, người nọ là quan mới nhận chức ở Trữ Châu, cùng Tô gia không có gì lui tới.Lão phu nhân trầm ngâm một chút, phân phó Trương ma ma nói: “Để cho người đi hỏi thăm xem người mang quà đến là ai, mặt khác, để cho người đi hỏi, xem vị quan hôm nay dừng chân ở đâu.”Trương mẹ rời đi. Chờ thăm dò cho ngươi trở về báo, vị quan ở Trữ Châu kia, căn bản không có tới kinh, hơn nữa hạ nhân nói chỗ ở của người đi đưa tin kia, cũng không có người như vậy.
Mùa hè chói chang, mới hừng sáng dưới hành lang mành trúc hoa cụp xuống,
trong viện rất đầm ấm, bên trong phòng, sa mỏng lay động, mang theo
hương bạc hà lạnh lạnh nhẹ nhàng trôi nổi.
Tô Mạt tựa vào cửa sổ xem sổ sách cùng với tin tức các nơi tập hợp đến.
“Tiểu thư, tam tiểu thư đến đây. ” Kim Kết ở ngoài cửa sổ thêu hoa cùng bọn nha đầu, quay đầu lại nói.
Tô Mạt liền buông cuốn sách, đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón, Tô Hinh Nhi
mặc quần lụa mỏng hồng nhạt, dưới nách chống một cây gậy, đi đứng tốt
hơn rất nhiều với trước đây.
“ Mạt Nhi, khi ta tới nghe người sai vặt nói trên nhà chính có con tiểu nha đầu nói có một người đưa tin cho phụ thân, thần thần bí bí.”
Tô Mạt ờ một tiếng, phân phó Kim Kết nói: “Đại Kết Tử, ngươi đi thư phòng lão gia hỏi xem, người nào đến đưa tin? Có nói nhà ai hay không, biết người từ trước không.”
Kim Kết lập tức rời đi, Tô Mạt liền cùng Tô Hinh Nhi nhìn hạ bọn nha đầu thêu hoa ngoài hành lang.
Kim Kết trở về rất nhanh, nói: “ Tiểu thư, xác thực có người đến đưa tin,
nói là Trữ Châu cùng lão gia là người quen biết cũ đến, ta cũng lấy tin
đến đây.”
Nói xong đem hộp quà cùng một phong thư đưa cho Tô Mạt.
Tô Mạt nhìn thoáng qua, hộp quà kia mang đến cũng đúng, giống phong tục
bên Trữ Châu, chẳng qua nàng chưa từng nghe tới người nọ, mở ra bức thư
nhìn, bên trong lại là giấy trắng.
Kim Kết cùng Tô Hinh Nhi kinh ngạc nói: “Đây là chuyện gì xảy ra?”
Tô Mạt hơi cau mày, lập tức nói:“Chúng ta xem lão tổ mẫu chạy đi đâu.”
Mấy người cầm thư cùng hộp quà đi dến phòng lão phu nhân, lão phu nhân đang uống cháo tổ yến, kêu bọn họ cũng dùng, Tô Mạt cùng Tô Hinh Nhi nói đã
uống rồi.
Tô Mạt đem thư cùng hộp quà đưa qua, “Tổ mẫu, chỉ sợ rất kỳ quái đây.”
Lão phu nhân nhìn một chút, cũng cảm thấy nghi ngờ, người nào đưa tờ giấy trắng tới như vậy, cái gì cũng không viết.
Lại nhìn một chút, cũng không có hai lớp, hộp quà kia cũng không có gì đặc biệt .
Tên chức quan trên hộp quà cũng rất nghiêm chỉnh, đi điều tra một chút,
người nọ là quan mới nhận chức ở Trữ Châu, cùng Tô gia không có gì lui
tới.
Lão phu nhân trầm ngâm một chút, phân phó Trương ma
ma nói: “Để cho người đi hỏi thăm xem người mang quà đến là ai, mặt
khác, để cho người đi hỏi, xem vị quan hôm nay dừng chân ở đâu.”
Trương mẹ rời đi. Chờ thăm dò cho ngươi trở về báo, vị quan ở Trữ Châu kia,
căn bản không có tới kinh, hơn nữa hạ nhân nói chỗ ở của người đi đưa
tin kia, cũng không có người như vậy.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Mùa hè chói chang, mới hừng sáng dưới hành lang mành trúc hoa cụp xuống, trong viện rất đầm ấm, bên trong phòng, sa mỏng lay động, mang theo hương bạc hà lạnh lạnh nhẹ nhàng trôi nổi.Tô Mạt tựa vào cửa sổ xem sổ sách cùng với tin tức các nơi tập hợp đến.“Tiểu thư, tam tiểu thư đến đây. ” Kim Kết ở ngoài cửa sổ thêu hoa cùng bọn nha đầu, quay đầu lại nói.Tô Mạt liền buông cuốn sách, đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón, Tô Hinh Nhi mặc quần lụa mỏng hồng nhạt, dưới nách chống một cây gậy, đi đứng tốt hơn rất nhiều với trước đây.“ Mạt Nhi, khi ta tới nghe người sai vặt nói trên nhà chính có con tiểu nha đầu nói có một người đưa tin cho phụ thân, thần thần bí bí.”Tô Mạt ờ một tiếng, phân phó Kim Kết nói: “Đại Kết Tử, ngươi đi thư phòng lão gia hỏi xem, người nào đến đưa tin? Có nói nhà ai hay không, biết người từ trước không.”Kim Kết lập tức rời đi, Tô Mạt liền cùng Tô Hinh Nhi nhìn hạ bọn nha đầu thêu hoa ngoài hành lang.Kim Kết trở về rất nhanh, nói: “ Tiểu thư, xác thực có người đến đưa tin, nói là Trữ Châu cùng lão gia là người quen biết cũ đến, ta cũng lấy tin đến đây.”Nói xong đem hộp quà cùng một phong thư đưa cho Tô Mạt.Tô Mạt nhìn thoáng qua, hộp quà kia mang đến cũng đúng, giống phong tục bên Trữ Châu, chẳng qua nàng chưa từng nghe tới người nọ, mở ra bức thư nhìn, bên trong lại là giấy trắng.Kim Kết cùng Tô Hinh Nhi kinh ngạc nói: “Đây là chuyện gì xảy ra?”Tô Mạt hơi cau mày, lập tức nói:“Chúng ta xem lão tổ mẫu chạy đi đâu.”Mấy người cầm thư cùng hộp quà đi dến phòng lão phu nhân, lão phu nhân đang uống cháo tổ yến, kêu bọn họ cũng dùng, Tô Mạt cùng Tô Hinh Nhi nói đã uống rồi.Tô Mạt đem thư cùng hộp quà đưa qua, “Tổ mẫu, chỉ sợ rất kỳ quái đây.”Lão phu nhân nhìn một chút, cũng cảm thấy nghi ngờ, người nào đưa tờ giấy trắng tới như vậy, cái gì cũng không viết.Lại nhìn một chút, cũng không có hai lớp, hộp quà kia cũng không có gì đặc biệt .Tên chức quan trên hộp quà cũng rất nghiêm chỉnh, đi điều tra một chút, người nọ là quan mới nhận chức ở Trữ Châu, cùng Tô gia không có gì lui tới.Lão phu nhân trầm ngâm một chút, phân phó Trương ma ma nói: “Để cho người đi hỏi thăm xem người mang quà đến là ai, mặt khác, để cho người đi hỏi, xem vị quan hôm nay dừng chân ở đâu.”Trương mẹ rời đi. Chờ thăm dò cho ngươi trở về báo, vị quan ở Trữ Châu kia, căn bản không có tới kinh, hơn nữa hạ nhân nói chỗ ở của người đi đưa tin kia, cũng không có người như vậy.