Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1458: Chim bay cao chết, cung tốt vứt bỏ 04

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vua triều nào thần triều đấy, vị vua triều sau lên ngôi, số phận của những tàn dư triều đại trước còn có thể như thế nào?Những người thuộc triều đại trước đều chết, những người mới không hiểu được cảnh đó, bọn họ tình nguyện ủng hộ Hoàng đế hiện nay, sau khi trải qua khổ cực con người sẽ không quên điều đó, nhưng nếu là bị áp đặt tư tưởng thì rất dễ bị lãng quên. Không phải sao?Hoàng đế từ từ bình tĩnh lại, chậm rãi đứng lên, nói với Tiền cô cô: “Đỡ trẫm về cung Càn Thanh, sai người đưa Tô quốc công vào lãnh cung.”Tiền cô cô cõng Hoàng đế lên, đi ra ngoài bằng cửa hông, trở về cung Càn Thanh, để lại đám quan viên quỳ trước cửa điện.Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn ở ngoài Lưu Ly điện phát hiện rất nhiều binh sĩ mai phục, lập tức hiểu ra, mọi chuyện Hoàng đế đều nắm rõ.Bọn họ chỉ có thể lặng lẽ ẩn thân, cuối cùng gia nhập đám quan viên quỳ ngoài điện.Đợi nửa ngày không thấy Hoàng đế xuất hiện, chỉ thấy Nhạc Thiếu Sâm xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng, yêu cầu tất cả trở về.Tô Mạt nhìn Tống Hoài An bị giải đi, Tả đại nhân cũng rời đi, nhưng lại không thấy phụ thân đi ra, không khỏi nóng nảy.Hoàng Phủ Cẩn nắm tay nàng an ủi: “Đừng nóng vội, ta phái người đi tìm hiểu.”Tô Mạt dùng sức nắm chặt tay hắn, lắc đầu, buộc chính mình tỉnh táo lại: “Hiện tại không thể đi hỏi thăm, cái gì cũng không cần hỏi, chúng ta trở về nhà trước.”Xem ra, Hoàng đế đã có sự chuẩn bị, chỉ đợi Tống Hoài An lộ ra cái đuôi hồ ly để có thể danh chính ngôn thuận bắt ba ba trong hũ.Quan trọng nhất là vì sao Đông cung chỉ bị canh chừng, nhưng không ai bị bắt, mà cha nàng không trở về? Chắc chắn đã bị Hoàng đế giam lỏng.Vừa về tới nhà, đám người lão phu nhân đã biết tin, họ cũng chờ trong phòng, thấp thỏm lo âu.Thấy Tô Mạt cùng Tô Việt trở về, lập tức truy hỏi mọi việc xảy ra như thế nào, quốc công khi nào trở về?Lão phu nhân chỉ thấy đầu đau từng đợt, vội vàng hỏi Tô Mạt cùng Tô Việt: “Lão gia đâu?”Đại tiểu thư cùng tam tiểu thư cũng không dám thở mạnh nhìn họ, vẻ mặt lo âu.“Cha có phải bị thương hay không? Có phải vì cứu Bệ Hạ bị thích khách đả thương?” Tô Hinh nóng nảy, kéo tay Tô Mạt hỏi.Tô Mạt lắc đầu, cố nén lệ, cười còn khó coi hơn khóc: “Cha bị Bệ Hạ giữ lại nói chuyện.”Lão phu nhân bỗng thấy trước mặt tối sầm, lập tức ngã quỵ, Trương mụ mụ cuống quýt đỡ lấy, ấn huyện nhân trung (huyệt giữa mũi và miệng), sai người hầm canh long nhãn mang đến.Mấy người Tô Việt vây lại hoảng hốt gọi, lão phu nhân từ từ tỉnh lại, nước mắt liền rơi, nức nở nói: “Chim bay cao chết, cung tốt vất bỏ ……..”

Vua triều nào thần triều đấy, vị vua triều sau lên ngôi, số phận của những tàn dư triều đại trước còn có thể như thế nào?

Những người thuộc triều đại trước đều chết, những người mới không hiểu được
cảnh đó, bọn họ tình nguyện ủng hộ Hoàng đế hiện nay, sau khi trải qua
khổ cực con người sẽ không quên điều đó, nhưng nếu là bị áp đặt tư tưởng thì rất dễ bị lãng quên. Không phải sao?

Hoàng đế từ từ bình
tĩnh lại, chậm rãi đứng lên, nói với Tiền cô cô: “Đỡ trẫm về cung Càn
Thanh, sai người đưa Tô quốc công vào lãnh cung.”

Tiền cô cô cõng Hoàng đế lên, đi ra ngoài bằng cửa hông, trở về cung Càn Thanh, để lại đám quan viên quỳ trước cửa điện.

Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn ở ngoài Lưu Ly điện phát hiện rất nhiều binh sĩ
mai phục, lập tức hiểu ra, mọi chuyện Hoàng đế đều nắm rõ.

Bọn họ chỉ có thể lặng lẽ ẩn thân, cuối cùng gia nhập đám quan viên quỳ ngoài điện.

Đợi nửa ngày không thấy Hoàng đế xuất hiện, chỉ thấy Nhạc Thiếu Sâm xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng, yêu cầu tất cả trở về.

Tô Mạt nhìn Tống Hoài An bị giải đi, Tả đại nhân cũng rời đi, nhưng lại không thấy phụ thân đi ra, không khỏi nóng nảy.

Hoàng Phủ Cẩn nắm tay nàng an ủi: “Đừng nóng vội, ta phái người đi tìm hiểu.”

Tô Mạt dùng sức nắm chặt tay hắn, lắc đầu, buộc chính mình tỉnh táo lại:
“Hiện tại không thể đi hỏi thăm, cái gì cũng không cần hỏi, chúng ta trở về nhà trước.”

Xem ra, Hoàng đế đã có sự chuẩn bị, chỉ đợi Tống Hoài An lộ ra cái đuôi hồ ly để có thể danh chính ngôn thuận bắt ba ba trong hũ.

Quan trọng nhất là vì sao Đông cung chỉ bị canh chừng, nhưng không ai bị bắt, mà cha nàng không trở về? Chắc chắn đã bị Hoàng
đế giam lỏng.

Vừa về tới nhà, đám người lão phu nhân đã biết tin, họ cũng chờ trong phòng, thấp thỏm lo âu.

Thấy Tô Mạt cùng Tô Việt trở về, lập tức truy hỏi mọi việc xảy ra như thế nào, quốc công khi nào trở về?

Lão phu nhân chỉ thấy đầu đau từng đợt, vội vàng hỏi Tô Mạt cùng Tô Việt: “Lão gia đâu?”

Đại tiểu thư cùng tam tiểu thư cũng không dám thở mạnh nhìn họ, vẻ mặt lo âu.

“Cha có phải bị thương hay không? Có phải vì cứu Bệ Hạ bị thích khách đả thương?” Tô Hinh nóng nảy, kéo tay Tô Mạt hỏi.

Tô Mạt lắc đầu, cố nén lệ, cười còn khó coi hơn khóc: “Cha bị Bệ Hạ giữ lại nói chuyện.”

Lão phu nhân bỗng thấy trước mặt tối sầm, lập tức ngã quỵ, Trương mụ mụ
cuống quýt đỡ lấy, ấn huyện nhân trung (huyệt giữa mũi và miệng), sai
người hầm canh long nhãn mang đến.

Mấy người Tô Việt vây lại
hoảng hốt gọi, lão phu nhân từ từ tỉnh lại, nước mắt liền rơi, nức nở
nói: “Chim bay cao chết, cung tốt vất bỏ ……..”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vua triều nào thần triều đấy, vị vua triều sau lên ngôi, số phận của những tàn dư triều đại trước còn có thể như thế nào?Những người thuộc triều đại trước đều chết, những người mới không hiểu được cảnh đó, bọn họ tình nguyện ủng hộ Hoàng đế hiện nay, sau khi trải qua khổ cực con người sẽ không quên điều đó, nhưng nếu là bị áp đặt tư tưởng thì rất dễ bị lãng quên. Không phải sao?Hoàng đế từ từ bình tĩnh lại, chậm rãi đứng lên, nói với Tiền cô cô: “Đỡ trẫm về cung Càn Thanh, sai người đưa Tô quốc công vào lãnh cung.”Tiền cô cô cõng Hoàng đế lên, đi ra ngoài bằng cửa hông, trở về cung Càn Thanh, để lại đám quan viên quỳ trước cửa điện.Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn ở ngoài Lưu Ly điện phát hiện rất nhiều binh sĩ mai phục, lập tức hiểu ra, mọi chuyện Hoàng đế đều nắm rõ.Bọn họ chỉ có thể lặng lẽ ẩn thân, cuối cùng gia nhập đám quan viên quỳ ngoài điện.Đợi nửa ngày không thấy Hoàng đế xuất hiện, chỉ thấy Nhạc Thiếu Sâm xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng, yêu cầu tất cả trở về.Tô Mạt nhìn Tống Hoài An bị giải đi, Tả đại nhân cũng rời đi, nhưng lại không thấy phụ thân đi ra, không khỏi nóng nảy.Hoàng Phủ Cẩn nắm tay nàng an ủi: “Đừng nóng vội, ta phái người đi tìm hiểu.”Tô Mạt dùng sức nắm chặt tay hắn, lắc đầu, buộc chính mình tỉnh táo lại: “Hiện tại không thể đi hỏi thăm, cái gì cũng không cần hỏi, chúng ta trở về nhà trước.”Xem ra, Hoàng đế đã có sự chuẩn bị, chỉ đợi Tống Hoài An lộ ra cái đuôi hồ ly để có thể danh chính ngôn thuận bắt ba ba trong hũ.Quan trọng nhất là vì sao Đông cung chỉ bị canh chừng, nhưng không ai bị bắt, mà cha nàng không trở về? Chắc chắn đã bị Hoàng đế giam lỏng.Vừa về tới nhà, đám người lão phu nhân đã biết tin, họ cũng chờ trong phòng, thấp thỏm lo âu.Thấy Tô Mạt cùng Tô Việt trở về, lập tức truy hỏi mọi việc xảy ra như thế nào, quốc công khi nào trở về?Lão phu nhân chỉ thấy đầu đau từng đợt, vội vàng hỏi Tô Mạt cùng Tô Việt: “Lão gia đâu?”Đại tiểu thư cùng tam tiểu thư cũng không dám thở mạnh nhìn họ, vẻ mặt lo âu.“Cha có phải bị thương hay không? Có phải vì cứu Bệ Hạ bị thích khách đả thương?” Tô Hinh nóng nảy, kéo tay Tô Mạt hỏi.Tô Mạt lắc đầu, cố nén lệ, cười còn khó coi hơn khóc: “Cha bị Bệ Hạ giữ lại nói chuyện.”Lão phu nhân bỗng thấy trước mặt tối sầm, lập tức ngã quỵ, Trương mụ mụ cuống quýt đỡ lấy, ấn huyện nhân trung (huyệt giữa mũi và miệng), sai người hầm canh long nhãn mang đến.Mấy người Tô Việt vây lại hoảng hốt gọi, lão phu nhân từ từ tỉnh lại, nước mắt liền rơi, nức nở nói: “Chim bay cao chết, cung tốt vất bỏ ……..”

Chương 1458: Chim bay cao chết, cung tốt vứt bỏ 04