Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1462: Đều đã qua, ân sủng phồn thịnh như đất 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng từ từ quỳ xuống, tên thị vệ kia cũng không thèm nhìn, mặc kệ nàng quỳ.Hoàng quý phi kiên định nói: “Bổn cung muốn gặp Bệ Hạ, Bổn cung nguyện ý chuộc tội”. Nói xong nàng không ngừng dập đầu, từng cái, từng tiếng vô cùng rõ ràng. Trên trán nhẵn nhụi rất nhanh liền xuất hiện vết máu.Tên thi vệ kia vẫn thờ ơ, lúc này, tâm trạng Bệ Hạ không tốt, nói không gặp chính là không gặp, bọn họ sao dám mềm lòng.Lưu công công cũng đã bị Bệ Hạ giam lại rồi đó, bọn họ thì là cái gì.Chỗ cửa điện bỗng lóe lên bóng dáng Tiền cô cô, Hoàng quý phi đầu choáng váng thoáng nhìn qua, vội vàng tiến lên vài bước, vươn tay cầu xin.Nhưng lại không thấy Tiền cô cô, trước mặt lại là Tống Dung Miên.Hoàng quý phi nhìn nàng với ánh mắt thù hận, nhưng lại không thể không cầu xin: “Miên nhi, Bệ Hạ sủng ái ngươi, ngươi thay cô cô cầu xin, có thể cho cô cô gặp Bệ Hạ.”Tống Dung Miên nay đã cẩm y ngọc thực, cao quý đoan trang, không còn là con vịt xấu xí nữa.Nàng từ trên nhìn xuống liếc nhìn Hoàng quý phi, thản nhiên nói: “Cô cô như thế nào lại hồ đồ như thế, ngươi gặp Bệ Hạ để làm gì? Khiến Bệ Hạ tha cho phụ thân? Vẫn là không cần liên lụy cô cô cùng thái tử điện hạ? Cô cô chẳng lẽ muốn dùng tình vợ chồng đến ép buộc Bệ Hạ? Chẳng lẽ cô cô quên vì sao Bệ Hạ tức giận sao? Ngoại thích tham gia vào chính sự, ở vương triều này tất nhiên sẽ bị loại bỏ. Cô cô chẳng lẽ không biết sao?”Hoàng quý phi kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy Tống Dung Miên như thế nào lại thông minh như vậy, nàng một chút cũng không ngốc nghếch, khờ khạo, vốn là cho rằng Tống Dung Miên dựa vào bộ dạng xinh đẹp quyến rũ Hoàng đế.Thì ra nàng lại thông minh như vậy.Nàng hừ một tiếng nói: “ Xem ra Tống gia phải dựa vào ngươi.”Tống Dung Miên lắc đầu, tiếp tục nói: “ Cô cô hồ đồ, Tống gia sao có thể dựa vào ta. Người ta yêu là Bệ Hạ, ta không quan tâm đến bất kỳ ai cả. Ngay cả nhi tử ta cũng không quan tâm. Nếu cô cô cùng phụ thân không làm cho Bệ Hạ an tâm, cô cô đoán sẽ như thế nào?”Hoàng quý phi giật mình, căm hận nói: “Vô tình nhất là Đế Vương, ngươi cũng nên cẩn thận, chớ dương dương tự đắc như vậy.”Tống Dung Miên châm chọc nói: “Cô cô nói sai rồi, vô tình nhất không phải Đế Vương, vô tình nhất là gia đình ham mê hư vinh, của cải. Từ thê thiếp, huynh đệ, tỷ muội đấu đá lẫn nhau, chẳng lẽ không vô tình sao? Ta mặc dù là nữ nhi Tống gia, nhưng ở tống gia ta có chút tôn nghiêm nào sao? Ta theo Bệ Hạ không cầu Bệ Hạ yêu ta, cũng không cầu Bệ Hạ ban thưởng cái gì,….”

Nàng từ từ quỳ xuống, tên thị vệ kia cũng không thèm nhìn, mặc kệ nàng quỳ.

Hoàng quý phi kiên định nói: “Bổn cung muốn gặp Bệ Hạ, Bổn cung nguyện ý chuộc tội”. Nói xong nàng không ngừng dập đầu, từng cái, từng tiếng vô cùng rõ ràng. Trên trán nhẵn nhụi rất nhanh liền xuất hiện vết máu.

Tên thi vệ kia vẫn thờ ơ, lúc này, tâm trạng Bệ Hạ không tốt, nói không gặp chính là không gặp, bọn họ sao dám mềm lòng.

Lưu công công cũng đã bị Bệ Hạ giam lại rồi đó, bọn họ thì là cái gì.

Chỗ cửa điện bỗng lóe lên bóng dáng Tiền cô cô, Hoàng quý phi đầu choáng váng thoáng nhìn qua, vội vàng tiến lên vài bước, vươn tay cầu xin.

Nhưng lại không thấy Tiền cô cô, trước mặt lại là Tống Dung Miên.

Hoàng quý phi nhìn nàng với ánh mắt thù hận, nhưng lại không thể không cầu xin: “Miên nhi, Bệ Hạ sủng ái ngươi, ngươi thay cô cô cầu xin, có thể cho cô cô gặp Bệ Hạ.”

Tống Dung Miên nay đã cẩm y ngọc thực, cao quý đoan trang, không còn là con vịt xấu xí nữa.

Nàng từ trên nhìn xuống liếc nhìn Hoàng quý phi, thản nhiên nói: “Cô cô như thế nào lại hồ đồ như thế, ngươi gặp Bệ Hạ để làm gì? Khiến Bệ Hạ tha cho phụ thân? Vẫn là không cần liên lụy cô cô cùng thái tử điện hạ? Cô cô chẳng lẽ muốn dùng tình vợ chồng đến ép buộc Bệ Hạ? Chẳng lẽ cô cô quên vì sao Bệ Hạ tức giận sao? Ngoại thích tham gia vào chính sự, ở vương triều này tất nhiên sẽ bị loại bỏ. Cô cô chẳng lẽ không biết sao?”

Hoàng quý phi kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy Tống Dung Miên như thế nào lại thông minh như vậy, nàng một chút cũng không ngốc nghếch, khờ khạo, vốn là cho rằng Tống Dung Miên dựa vào bộ dạng xinh đẹp quyến rũ Hoàng đế.

Thì ra nàng lại thông minh như vậy.

Nàng hừ một tiếng nói: “ Xem ra Tống gia phải dựa vào ngươi.”

Tống Dung Miên lắc đầu, tiếp tục nói: “ Cô cô hồ đồ, Tống gia sao có thể dựa vào ta. Người ta yêu là Bệ Hạ, ta không quan tâm đến bất kỳ ai cả. Ngay cả nhi tử ta cũng không quan tâm. Nếu cô cô cùng phụ thân không làm cho Bệ Hạ an tâm, cô cô đoán sẽ như thế nào?”

Hoàng quý phi giật mình, căm hận nói: “Vô tình nhất là Đế Vương, ngươi cũng nên cẩn thận, chớ dương dương tự đắc như vậy.”

Tống Dung Miên châm chọc nói: “Cô cô nói sai rồi, vô tình nhất không phải Đế Vương, vô tình nhất là gia đình ham mê hư vinh, của cải. Từ thê thiếp, huynh đệ, tỷ muội đấu đá lẫn nhau, chẳng lẽ không vô tình sao? Ta mặc dù là nữ nhi Tống gia, nhưng ở tống gia ta có chút tôn nghiêm nào sao? Ta theo Bệ Hạ không cầu Bệ Hạ yêu ta, cũng không cầu Bệ Hạ ban thưởng cái gì,….”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng từ từ quỳ xuống, tên thị vệ kia cũng không thèm nhìn, mặc kệ nàng quỳ.Hoàng quý phi kiên định nói: “Bổn cung muốn gặp Bệ Hạ, Bổn cung nguyện ý chuộc tội”. Nói xong nàng không ngừng dập đầu, từng cái, từng tiếng vô cùng rõ ràng. Trên trán nhẵn nhụi rất nhanh liền xuất hiện vết máu.Tên thi vệ kia vẫn thờ ơ, lúc này, tâm trạng Bệ Hạ không tốt, nói không gặp chính là không gặp, bọn họ sao dám mềm lòng.Lưu công công cũng đã bị Bệ Hạ giam lại rồi đó, bọn họ thì là cái gì.Chỗ cửa điện bỗng lóe lên bóng dáng Tiền cô cô, Hoàng quý phi đầu choáng váng thoáng nhìn qua, vội vàng tiến lên vài bước, vươn tay cầu xin.Nhưng lại không thấy Tiền cô cô, trước mặt lại là Tống Dung Miên.Hoàng quý phi nhìn nàng với ánh mắt thù hận, nhưng lại không thể không cầu xin: “Miên nhi, Bệ Hạ sủng ái ngươi, ngươi thay cô cô cầu xin, có thể cho cô cô gặp Bệ Hạ.”Tống Dung Miên nay đã cẩm y ngọc thực, cao quý đoan trang, không còn là con vịt xấu xí nữa.Nàng từ trên nhìn xuống liếc nhìn Hoàng quý phi, thản nhiên nói: “Cô cô như thế nào lại hồ đồ như thế, ngươi gặp Bệ Hạ để làm gì? Khiến Bệ Hạ tha cho phụ thân? Vẫn là không cần liên lụy cô cô cùng thái tử điện hạ? Cô cô chẳng lẽ muốn dùng tình vợ chồng đến ép buộc Bệ Hạ? Chẳng lẽ cô cô quên vì sao Bệ Hạ tức giận sao? Ngoại thích tham gia vào chính sự, ở vương triều này tất nhiên sẽ bị loại bỏ. Cô cô chẳng lẽ không biết sao?”Hoàng quý phi kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy Tống Dung Miên như thế nào lại thông minh như vậy, nàng một chút cũng không ngốc nghếch, khờ khạo, vốn là cho rằng Tống Dung Miên dựa vào bộ dạng xinh đẹp quyến rũ Hoàng đế.Thì ra nàng lại thông minh như vậy.Nàng hừ một tiếng nói: “ Xem ra Tống gia phải dựa vào ngươi.”Tống Dung Miên lắc đầu, tiếp tục nói: “ Cô cô hồ đồ, Tống gia sao có thể dựa vào ta. Người ta yêu là Bệ Hạ, ta không quan tâm đến bất kỳ ai cả. Ngay cả nhi tử ta cũng không quan tâm. Nếu cô cô cùng phụ thân không làm cho Bệ Hạ an tâm, cô cô đoán sẽ như thế nào?”Hoàng quý phi giật mình, căm hận nói: “Vô tình nhất là Đế Vương, ngươi cũng nên cẩn thận, chớ dương dương tự đắc như vậy.”Tống Dung Miên châm chọc nói: “Cô cô nói sai rồi, vô tình nhất không phải Đế Vương, vô tình nhất là gia đình ham mê hư vinh, của cải. Từ thê thiếp, huynh đệ, tỷ muội đấu đá lẫn nhau, chẳng lẽ không vô tình sao? Ta mặc dù là nữ nhi Tống gia, nhưng ở tống gia ta có chút tôn nghiêm nào sao? Ta theo Bệ Hạ không cầu Bệ Hạ yêu ta, cũng không cầu Bệ Hạ ban thưởng cái gì,….”

Chương 1462: Đều đã qua, ân sủng phồn thịnh như đất 02