Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1469: Đột nhiên mưa gió cuồng phong – lấy lui làm tiến 03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… “A ….” Tống Dung Miên vẫn đang an tĩnh thêu thùa bên cạnh, bỗng bị kim châm vào tay, đau đến mức nàng không nhịn được kêu lên, máu đỏ trào ra.Tiền cô cô đứng một bên, giống như biến thành pho tượng điêu khắc, không nhúc nhích, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu tình gì.Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào tay của Tô Mạt.Tô Mạt cơ hồ muốn bóp đứt ngón tay mình rồi, cơ ồ không nhịn được muốn phóng ngân châm trong tay áo ra, cơ hồ không nhịn được …….Sát khí của nàng, vô ý thoát ra ngoài, Hoàng đế lại không thèm để ý, nhàn nhạt nhìn nàng.“Mạt nhi, Tô gia các ngươi muốn tự do, ngươi có thể vì họ mà làm như vậy không? Nếu như ngươi vào cung, trẫm thả cho người nhà ngươi tự do. Nều trẫm chết liền thả ngươi tự do”. Giọng nói Hoàng đế ảm đạm không gợn sóng, giống như vạn năm không thay đổi.Tô Mạt cảm thấy có cái gì đang khuấy động lòng nàng.Chỉ duy có cách này, bọn họ mới có thể toàn thân rút lui.Thông minh có lợi gì? Không có quyền lực thì cái gì cũng không có.Hoàng đế sẽ không tin tưởng bọn họ thật sự an phận ở điền viên, trừ phi chết, nếu không sẽ không tin bọn họ không còn uy hiếp.Hắn đối với Tô gia, thế nhưng không giống Tống gia.Hoàng đế chung quy vẫn cảnh giác Tô gia, muốn lưu lại người làm con tin, hắn vì sao lại kiêng kị Tô gia như vậy?Bọn họ rõ ràng không có tâm tư nặng như vậy, hơn nữa không hề có qua lại với tiền triều, hắn vì sao lại không yên tâm?Trái tim Tô Mạt lạnh như băng, sát ý cũng dâng lên trong , sự yên bình bị thô bạo phá vỡ, cũng biến thành thô bạo, lấy bạo chế bạo, mới có thể bảo vệ yên bình của mình sao?Nàng nhướn mày, châm chọc nói: “Thần đáp ứng.”Trong mắt Hoàng đế hiện lên tia kinh ngạc, nhưng lập tức trở lại bình thường, hắn nói với Tiền cô cô: “Đi sai lễ bộ hạ chỉ, Tô gia nữ nhi Tô Mạt, bản tính hiền đức ôn lương, tuyên vào cung làm Chiêu Nghi.”Tiền cô cô thi lễ, im lặng đi ra.Tô Mạt nghĩ cáo lui, Hoàng đế lại hướng nàng vẫy tay, vỗ vị trí bên cạnh: “Lại đây.”Tô Mạt chậm rãi đi đến trước mặt hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn nhìn nàng, giống như từ trước tới nay, nàng là một nha đầu nghịch ngợm, khiến cho hắn vui vẻ. Khi đó hắn luôn tiếc, vì sao nàng lại nhỏ như vậy.Mà nay nàng đã trưởng thành, duyên dáng yêu kiều, khuynh thành tuyệt sắc, nhưng nàng lại thông minh quá mứ, thế nên hắn không chú ý nàng lớn lên có dáng vẻ gì, trong đầu hắn nàng luôn trẻ con, cười tủm tỉm.

“A ….” Tống Dung Miên vẫn đang an tĩnh thêu thùa bên cạnh, bỗng bị kim châm vào tay, đau đến mức nàng không nhịn được kêu lên, máu đỏ trào ra.

Tiền cô cô đứng một bên, giống như biến thành pho tượng điêu khắc, không nhúc nhích, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu tình gì.

Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào tay của Tô Mạt.

Tô Mạt cơ hồ muốn bóp đứt ngón tay mình rồi, cơ ồ không nhịn được muốn phóng ngân châm trong tay áo ra, cơ hồ không nhịn được …….

Sát khí của nàng, vô ý thoát ra ngoài, Hoàng đế lại không thèm để ý, nhàn nhạt nhìn nàng.

“Mạt nhi, Tô gia các ngươi muốn tự do, ngươi có thể vì họ mà làm như vậy không? Nếu như ngươi vào cung, trẫm thả cho người nhà ngươi tự do. Nều trẫm chết liền thả ngươi tự do”. Giọng nói Hoàng đế ảm đạm không gợn sóng, giống như vạn năm không thay đổi.

Tô Mạt cảm thấy có cái gì đang khuấy động lòng nàng.

Chỉ duy có cách này, bọn họ mới có thể toàn thân rút lui.

Thông minh có lợi gì? Không có quyền lực thì cái gì cũng không có.

Hoàng đế sẽ không tin tưởng bọn họ thật sự an phận ở điền viên, trừ phi chết, nếu không sẽ không tin bọn họ không còn uy hiếp.

Hắn đối với Tô gia, thế nhưng không giống Tống gia.

Hoàng đế chung quy vẫn cảnh giác Tô gia, muốn lưu lại người làm con tin, hắn vì sao lại kiêng kị Tô gia như vậy?

Bọn họ rõ ràng không có tâm tư nặng như vậy, hơn nữa không hề có qua lại với tiền triều, hắn vì sao lại không yên tâm?

Trái tim Tô Mạt lạnh như băng, sát ý cũng dâng lên trong , sự yên bình bị thô bạo phá vỡ, cũng biến thành thô bạo, lấy bạo chế bạo, mới có thể bảo vệ yên bình của mình sao?

Nàng nhướn mày, châm chọc nói: “Thần đáp ứng.”

Trong mắt Hoàng đế hiện lên tia kinh ngạc, nhưng lập tức trở lại bình thường, hắn nói với Tiền cô cô: “Đi sai lễ bộ hạ chỉ, Tô gia nữ nhi Tô Mạt, bản tính hiền đức ôn lương, tuyên vào cung làm Chiêu Nghi.”

Tiền cô cô thi lễ, im lặng đi ra.

Tô Mạt nghĩ cáo lui, Hoàng đế lại hướng nàng vẫy tay, vỗ vị trí bên cạnh: “Lại đây.”

Tô Mạt chậm rãi đi đến trước mặt hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn nhìn nàng, giống như từ trước tới nay, nàng là một nha đầu nghịch ngợm, khiến cho hắn vui vẻ. Khi đó hắn luôn tiếc, vì sao nàng lại nhỏ như vậy.

Mà nay nàng đã trưởng thành, duyên dáng yêu kiều, khuynh thành tuyệt sắc, nhưng nàng lại thông minh quá mứ, thế nên hắn không chú ý nàng lớn lên có dáng vẻ gì, trong đầu hắn nàng luôn trẻ con, cười tủm tỉm.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… “A ….” Tống Dung Miên vẫn đang an tĩnh thêu thùa bên cạnh, bỗng bị kim châm vào tay, đau đến mức nàng không nhịn được kêu lên, máu đỏ trào ra.Tiền cô cô đứng một bên, giống như biến thành pho tượng điêu khắc, không nhúc nhích, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu tình gì.Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào tay của Tô Mạt.Tô Mạt cơ hồ muốn bóp đứt ngón tay mình rồi, cơ ồ không nhịn được muốn phóng ngân châm trong tay áo ra, cơ hồ không nhịn được …….Sát khí của nàng, vô ý thoát ra ngoài, Hoàng đế lại không thèm để ý, nhàn nhạt nhìn nàng.“Mạt nhi, Tô gia các ngươi muốn tự do, ngươi có thể vì họ mà làm như vậy không? Nếu như ngươi vào cung, trẫm thả cho người nhà ngươi tự do. Nều trẫm chết liền thả ngươi tự do”. Giọng nói Hoàng đế ảm đạm không gợn sóng, giống như vạn năm không thay đổi.Tô Mạt cảm thấy có cái gì đang khuấy động lòng nàng.Chỉ duy có cách này, bọn họ mới có thể toàn thân rút lui.Thông minh có lợi gì? Không có quyền lực thì cái gì cũng không có.Hoàng đế sẽ không tin tưởng bọn họ thật sự an phận ở điền viên, trừ phi chết, nếu không sẽ không tin bọn họ không còn uy hiếp.Hắn đối với Tô gia, thế nhưng không giống Tống gia.Hoàng đế chung quy vẫn cảnh giác Tô gia, muốn lưu lại người làm con tin, hắn vì sao lại kiêng kị Tô gia như vậy?Bọn họ rõ ràng không có tâm tư nặng như vậy, hơn nữa không hề có qua lại với tiền triều, hắn vì sao lại không yên tâm?Trái tim Tô Mạt lạnh như băng, sát ý cũng dâng lên trong , sự yên bình bị thô bạo phá vỡ, cũng biến thành thô bạo, lấy bạo chế bạo, mới có thể bảo vệ yên bình của mình sao?Nàng nhướn mày, châm chọc nói: “Thần đáp ứng.”Trong mắt Hoàng đế hiện lên tia kinh ngạc, nhưng lập tức trở lại bình thường, hắn nói với Tiền cô cô: “Đi sai lễ bộ hạ chỉ, Tô gia nữ nhi Tô Mạt, bản tính hiền đức ôn lương, tuyên vào cung làm Chiêu Nghi.”Tiền cô cô thi lễ, im lặng đi ra.Tô Mạt nghĩ cáo lui, Hoàng đế lại hướng nàng vẫy tay, vỗ vị trí bên cạnh: “Lại đây.”Tô Mạt chậm rãi đi đến trước mặt hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn nhìn nàng, giống như từ trước tới nay, nàng là một nha đầu nghịch ngợm, khiến cho hắn vui vẻ. Khi đó hắn luôn tiếc, vì sao nàng lại nhỏ như vậy.Mà nay nàng đã trưởng thành, duyên dáng yêu kiều, khuynh thành tuyệt sắc, nhưng nàng lại thông minh quá mứ, thế nên hắn không chú ý nàng lớn lên có dáng vẻ gì, trong đầu hắn nàng luôn trẻ con, cười tủm tỉm.

Chương 1469: Đột nhiên mưa gió cuồng phong – lấy lui làm tiến 03