Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1479: Tính tình thiếu niên vẫn không thay đổi

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nắng chiều chậm rãi chiếu xuống, nàng đón lấy ánh mặt trời, tiểu nha đầu ngày xưa nay đã trưởng thành, xinh đẹp khiến người ta phải ngạc nhiên, hình như đã lâu hắn không nhìn nàng thật kỹ.Hôm nay nhìn lại, có một chút xúc động muốn rơi lệ.“Mạt Nhi ….” Hắn nói không nên lời.Tô Mạt khẽ mỉm cười, dung nhan tuyệt sắc lóe lên vẻ tinh nghịch, “Ngũ ca, ta muốn nhờ huynh giúp một chuyện nha.”Hoàng Phủ Giác gật đầu, “Ngươi nói đi.”Tô Mạt lôi kéo tay hắn, Hoàng Phủ Giác cả người chấn động, Tô Mạt không thèm để ý, lôi kéo hắn đến cửa bên, “Không thể để cho họ nghe được.”Mặc dù muốn bo bo giữ mình, không thể có dính dáng đến Tô gia hay bất kỳ nhà nào, nhưng hắn vẫn không nhịn được. Trước đây, trong lòng hắn quan trọng nhất là quyền thế, nhưng dần dần, hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần thấy nàng không vui, hắn nguyện đánh đổi tất cả để đổi lấy một tiếng cười của nàng.Mà hắn biết, đây là một hy vọng xa vời, nàng sẽ không vì hắn mà cười thật tươi, người nàng yêu cho tới giờ không phải là hắn.Điều này làm cho con người tuyệt vọng, nhưng điều tệ hơn là hắn không hạnh phúc, mà nàng cũng không được hạnh phúc.Hắn không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại càng thêm khổ sở.Hắn mong rằng, nếu như hắn không được hạnh phúc, ít nhất nàng cũng được hạnh phúc, nghĩ đến nàng ở trong mộng sẽ cười thật tươi với hắn, như vậy hắn còn gì mà hối tiếc?Hắn đi theo nàng tới góc, Tô Mạt liền nói với hắn mấy câu.Hoàng Phủ Giác gật đầu nói: “Hảo, ta nhất định sẽ làm được.”Tô Mạt cười cười, khoát tay áo một cái, “Ngũ ca, huynh bận rộn thì cứ đi đi, ta rất tốt, các ngươi không cần lo cho ta.”Mấy ngày sau, Tô Mạt chính thức được phong làm Chiêu Nghi, vào cung phụng giá, cả triều đều ngạc nhiên, không hẹn mà cùng để ý đến Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô gia.Đáng tiếc, Tô gia vẫn như cũ đóng chặt cửa, mà Hoàng Phủ Cẩn lại giống như không liên quan đến mình, không có động tĩnh gì, ngược lại Hoàng Phủ Giới lại nhảy dựng lên, một cước đạp ghế, nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài.

Nắng chiều chậm rãi chiếu xuống, nàng đón lấy ánh mặt trời, tiểu nha đầu ngày xưa nay đã trưởng thành, xinh đẹp khiến người ta phải ngạc nhiên, hình như đã lâu hắn không nhìn nàng thật kỹ.

Hôm nay nhìn lại, có một chút xúc động muốn rơi lệ.

“Mạt Nhi ….” Hắn nói không nên lời.

Tô Mạt khẽ mỉm cười, dung nhan tuyệt sắc lóe lên vẻ tinh nghịch, “Ngũ ca, ta muốn nhờ huynh giúp một chuyện nha.”

Hoàng Phủ Giác gật đầu, “Ngươi nói đi.”

Tô Mạt lôi kéo tay hắn, Hoàng Phủ Giác cả người chấn động, Tô Mạt không thèm để ý, lôi kéo hắn đến cửa bên, “Không thể để cho họ nghe được.”

Mặc dù muốn bo bo giữ mình, không thể có dính dáng đến Tô gia hay bất kỳ nhà nào, nhưng hắn vẫn không nhịn được. Trước đây, trong lòng hắn quan trọng nhất là quyền thế, nhưng dần dần, hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần thấy nàng không vui, hắn nguyện đánh đổi tất cả để đổi lấy một tiếng cười của nàng.

Mà hắn biết, đây là một hy vọng xa vời, nàng sẽ không vì hắn mà cười thật tươi, người nàng yêu cho tới giờ không phải là hắn.

Điều này làm cho con người tuyệt vọng, nhưng điều tệ hơn là hắn không hạnh phúc, mà nàng cũng không được hạnh phúc.

Hắn không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại càng thêm khổ sở.

Hắn mong rằng, nếu như hắn không được hạnh phúc, ít nhất nàng cũng được hạnh phúc, nghĩ đến nàng ở trong mộng sẽ cười thật tươi với hắn, như vậy hắn còn gì mà hối tiếc?

Hắn đi theo nàng tới góc, Tô Mạt liền nói với hắn mấy câu.

Hoàng Phủ Giác gật đầu nói: “Hảo, ta nhất định sẽ làm được.”

Tô Mạt cười cười, khoát tay áo một cái, “Ngũ ca, huynh bận rộn thì cứ đi đi, ta rất tốt, các ngươi không cần lo cho ta.”

Mấy ngày sau, Tô Mạt chính thức được phong làm Chiêu Nghi, vào cung phụng giá, cả triều đều ngạc nhiên, không hẹn mà cùng để ý đến Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô gia.

Đáng tiếc, Tô gia vẫn như cũ đóng chặt cửa, mà Hoàng Phủ Cẩn lại giống như không liên quan đến mình, không có động tĩnh gì, ngược lại Hoàng Phủ Giới lại nhảy dựng lên, một cước đạp ghế, nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nắng chiều chậm rãi chiếu xuống, nàng đón lấy ánh mặt trời, tiểu nha đầu ngày xưa nay đã trưởng thành, xinh đẹp khiến người ta phải ngạc nhiên, hình như đã lâu hắn không nhìn nàng thật kỹ.Hôm nay nhìn lại, có một chút xúc động muốn rơi lệ.“Mạt Nhi ….” Hắn nói không nên lời.Tô Mạt khẽ mỉm cười, dung nhan tuyệt sắc lóe lên vẻ tinh nghịch, “Ngũ ca, ta muốn nhờ huynh giúp một chuyện nha.”Hoàng Phủ Giác gật đầu, “Ngươi nói đi.”Tô Mạt lôi kéo tay hắn, Hoàng Phủ Giác cả người chấn động, Tô Mạt không thèm để ý, lôi kéo hắn đến cửa bên, “Không thể để cho họ nghe được.”Mặc dù muốn bo bo giữ mình, không thể có dính dáng đến Tô gia hay bất kỳ nhà nào, nhưng hắn vẫn không nhịn được. Trước đây, trong lòng hắn quan trọng nhất là quyền thế, nhưng dần dần, hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần thấy nàng không vui, hắn nguyện đánh đổi tất cả để đổi lấy một tiếng cười của nàng.Mà hắn biết, đây là một hy vọng xa vời, nàng sẽ không vì hắn mà cười thật tươi, người nàng yêu cho tới giờ không phải là hắn.Điều này làm cho con người tuyệt vọng, nhưng điều tệ hơn là hắn không hạnh phúc, mà nàng cũng không được hạnh phúc.Hắn không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại càng thêm khổ sở.Hắn mong rằng, nếu như hắn không được hạnh phúc, ít nhất nàng cũng được hạnh phúc, nghĩ đến nàng ở trong mộng sẽ cười thật tươi với hắn, như vậy hắn còn gì mà hối tiếc?Hắn đi theo nàng tới góc, Tô Mạt liền nói với hắn mấy câu.Hoàng Phủ Giác gật đầu nói: “Hảo, ta nhất định sẽ làm được.”Tô Mạt cười cười, khoát tay áo một cái, “Ngũ ca, huynh bận rộn thì cứ đi đi, ta rất tốt, các ngươi không cần lo cho ta.”Mấy ngày sau, Tô Mạt chính thức được phong làm Chiêu Nghi, vào cung phụng giá, cả triều đều ngạc nhiên, không hẹn mà cùng để ý đến Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô gia.Đáng tiếc, Tô gia vẫn như cũ đóng chặt cửa, mà Hoàng Phủ Cẩn lại giống như không liên quan đến mình, không có động tĩnh gì, ngược lại Hoàng Phủ Giới lại nhảy dựng lên, một cước đạp ghế, nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài.

Chương 1479: Tính tình thiếu niên vẫn không thay đổi