Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1480: Thiếu niên tâm hồn trong sáng
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nhìn hắn mặt đỏ bừng xông tới, vội vàng tiến lên ngăn hắn lại, “Tiểu thất, ngươi làm gì thế?”Hoàng Phủ Giới cãi lại: “Không được gọi ta là tiểu thất, ta là Vương gia.”Tô Mạt bật cười, “À, ngươi đã trưởng thành , thành nam tử hán rồi. Ta hỏi ngươi, ngươi đây là muốn đi đánh giặc sao?”Hoàng Phủ Giới mở miệng, nhưng lại không nói được câu nào, mặc dù lúc tới đang nổi giận đùng đùng, nhưng là phải nói thế nào đây, nhất là khi nàng vẫn đang cười hì hì chất vấn hắn.Chẳng lẽ nàng nguyện ý sao?Nếu không nàng sao lại không có chút nào là khó chịu, ngược lại rất vừa lòng làm Chiêu nghi?“Ngươi không thích Nhị ca sao?” Hắn hỏi.Tô Mạt ngẩn ra, cười cười, “Ngươi nói bậy cái gì vậy?”Hoàng Phủ Giới nhìn nàng, “Vậy tại sao ngươi lại làm Chiêu nghi của phụ hoàng?”Tô Mạt nhướn mày, “Vậy tại sao ngươi lại làm Vương gia?”“Phụ hoàng ban cho ta.”Vừa dứt lời, lại thấy Tô Mạt nhìn hắn cười, Hoàng Phủ Giới chợt hiểu ra, nhất định là phụ hoàng ép nàng, “Nhưng ngươi cứ vui cười sao? Thật sự vui vẻ sao?”Tô Mạt lại nhướn mày, “Ta có thể thay đổi được gì, chẳng lẽ suốt ngày sướt mướt, khóc lóc om sòm không đồng ý sao? Ta nói không đồng ý được ích gì sao?”Với thái độ của hoàng đế, bọn họ có nháo nữa cũng không được gì, hơn nữa đây cũng không phải tác phong của nàng và Hoàng Phủ Cẩn, chỉ có thể chống lại thủ đoạn của Hoàng đế thì hắn mới chịu nhìn thẳng bọn họ, đàm phán cùng với họ. Nếu không thì bọn họ cũng chỉ có thể bị hắn định đoạt.Dù sao cũng vạch mặt rồi, dù cho cả ngày nổi giận cũng hết ngày, cứ cười vui vẻ, mọi người vẫn vui vẻ hòa thuận như trước.Bọn họ không còn là trẻ con nữa, tự nhiên sẽ hiểu được tiến lui, thay vì cả ngày đều trừng mắt lạnh nhìn nhau, không bằng mọi người hòa hòa khí khí là tốt nhất.Hoàng Phủ Giới cảm thấy đầu mình không đủ dùng, hắn gãi gãi đầu, nữ nhân thật phiền toái, Mạt Nhi thật phức tạp, không giống với Hoàng Phủ Kha, vui vẻ liền cười, không vui sẽ khóc. Nhưng Mạt Nhi không như vậy,vui nàng cười, không vui nàng cũng cười, hắn thật sự không biết nàng rốt cuộc nàng như thế nào. Từ nhỏ, nàng đã thông minh hơn hắn, hôm nay hắn càng cảm thấy mình còn kém nàng.“Nếu ngươi không thích, sao không nghĩ biện pháp khác từ đầu đi, sao ngươi không đi tìm Nhị ca, Ngũ ca và ta để thương lượng? Chẳng lẽ mọi người cùng nhau thương lượng không ra biện pháp nào sao?” Hoàng Phủ Giới bĩu môi, khó nén giận.Trong lòng Tô Mạt rất cảm kích, nàng vỗ vai hắn, hắn nhỏ hơn nàng vài tháng, nhưng lại cao hơn nàng rất nhiều, “Cảm ơn ngươi, ta hy vọng ngươi tốt nhất nên tự bảo vệ chính mình đi.”
Tô Mạt nhìn hắn mặt đỏ bừng xông tới, vội vàng tiến lên ngăn hắn lại, “Tiểu thất, ngươi làm gì thế?”
Hoàng Phủ Giới cãi lại: “Không được gọi ta là tiểu thất, ta là Vương gia.”
Tô Mạt bật cười, “À, ngươi đã trưởng thành , thành nam tử hán rồi. Ta hỏi ngươi, ngươi đây là muốn đi đánh giặc sao?”
Hoàng Phủ Giới mở miệng, nhưng lại không nói được câu nào, mặc dù lúc tới đang nổi giận đùng đùng, nhưng là phải nói thế nào đây, nhất là khi nàng vẫn đang cười hì hì chất vấn hắn.
Chẳng lẽ nàng nguyện ý sao?
Nếu không nàng sao lại không có chút nào là khó chịu, ngược lại rất vừa lòng làm Chiêu nghi?
“Ngươi không thích Nhị ca sao?” Hắn hỏi.
Tô Mạt ngẩn ra, cười cười, “Ngươi nói bậy cái gì vậy?”
Hoàng Phủ Giới nhìn nàng, “Vậy tại sao ngươi lại làm Chiêu nghi của phụ hoàng?”
Tô Mạt nhướn mày, “Vậy tại sao ngươi lại làm Vương gia?”
“Phụ hoàng ban cho ta.”
Vừa dứt lời, lại thấy Tô Mạt nhìn hắn cười, Hoàng Phủ Giới chợt hiểu ra, nhất định là phụ hoàng ép nàng, “Nhưng ngươi cứ vui cười sao? Thật sự vui vẻ sao?”
Tô Mạt lại nhướn mày, “Ta có thể thay đổi được gì, chẳng lẽ suốt ngày sướt mướt, khóc lóc om sòm không đồng ý sao? Ta nói không đồng ý được ích gì sao?”
Với thái độ của hoàng đế, bọn họ có nháo nữa cũng không được gì, hơn nữa đây cũng không phải tác phong của nàng và Hoàng Phủ Cẩn, chỉ có thể chống lại thủ đoạn của Hoàng đế thì hắn mới chịu nhìn thẳng bọn họ, đàm phán cùng với họ. Nếu không thì bọn họ cũng chỉ có thể bị hắn định đoạt.
Dù sao cũng vạch mặt rồi, dù cho cả ngày nổi giận cũng hết ngày, cứ cười vui vẻ, mọi người vẫn vui vẻ hòa thuận như trước.
Bọn họ không còn là trẻ con nữa, tự nhiên sẽ hiểu được tiến lui, thay vì cả ngày đều trừng mắt lạnh nhìn nhau, không bằng mọi người hòa hòa khí khí là tốt nhất.
Hoàng Phủ Giới cảm thấy đầu mình không đủ dùng, hắn gãi gãi đầu, nữ nhân thật phiền toái, Mạt Nhi thật phức tạp, không giống với Hoàng Phủ Kha, vui vẻ liền cười, không vui sẽ khóc. Nhưng Mạt Nhi không như vậy,vui nàng cười, không vui nàng cũng cười, hắn thật sự không biết nàng rốt cuộc nàng như thế nào. Từ nhỏ, nàng đã thông minh hơn hắn, hôm nay hắn càng cảm thấy mình còn kém nàng.
“Nếu ngươi không thích, sao không nghĩ biện pháp khác từ đầu đi, sao ngươi không đi tìm Nhị ca, Ngũ ca và ta để thương lượng? Chẳng lẽ mọi người cùng nhau thương lượng không ra biện pháp nào sao?” Hoàng Phủ Giới bĩu môi, khó nén giận.
Trong lòng Tô Mạt rất cảm kích, nàng vỗ vai hắn, hắn nhỏ hơn nàng vài tháng, nhưng lại cao hơn nàng rất nhiều, “Cảm ơn ngươi, ta hy vọng ngươi tốt nhất nên tự bảo vệ chính mình đi.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nhìn hắn mặt đỏ bừng xông tới, vội vàng tiến lên ngăn hắn lại, “Tiểu thất, ngươi làm gì thế?”Hoàng Phủ Giới cãi lại: “Không được gọi ta là tiểu thất, ta là Vương gia.”Tô Mạt bật cười, “À, ngươi đã trưởng thành , thành nam tử hán rồi. Ta hỏi ngươi, ngươi đây là muốn đi đánh giặc sao?”Hoàng Phủ Giới mở miệng, nhưng lại không nói được câu nào, mặc dù lúc tới đang nổi giận đùng đùng, nhưng là phải nói thế nào đây, nhất là khi nàng vẫn đang cười hì hì chất vấn hắn.Chẳng lẽ nàng nguyện ý sao?Nếu không nàng sao lại không có chút nào là khó chịu, ngược lại rất vừa lòng làm Chiêu nghi?“Ngươi không thích Nhị ca sao?” Hắn hỏi.Tô Mạt ngẩn ra, cười cười, “Ngươi nói bậy cái gì vậy?”Hoàng Phủ Giới nhìn nàng, “Vậy tại sao ngươi lại làm Chiêu nghi của phụ hoàng?”Tô Mạt nhướn mày, “Vậy tại sao ngươi lại làm Vương gia?”“Phụ hoàng ban cho ta.”Vừa dứt lời, lại thấy Tô Mạt nhìn hắn cười, Hoàng Phủ Giới chợt hiểu ra, nhất định là phụ hoàng ép nàng, “Nhưng ngươi cứ vui cười sao? Thật sự vui vẻ sao?”Tô Mạt lại nhướn mày, “Ta có thể thay đổi được gì, chẳng lẽ suốt ngày sướt mướt, khóc lóc om sòm không đồng ý sao? Ta nói không đồng ý được ích gì sao?”Với thái độ của hoàng đế, bọn họ có nháo nữa cũng không được gì, hơn nữa đây cũng không phải tác phong của nàng và Hoàng Phủ Cẩn, chỉ có thể chống lại thủ đoạn của Hoàng đế thì hắn mới chịu nhìn thẳng bọn họ, đàm phán cùng với họ. Nếu không thì bọn họ cũng chỉ có thể bị hắn định đoạt.Dù sao cũng vạch mặt rồi, dù cho cả ngày nổi giận cũng hết ngày, cứ cười vui vẻ, mọi người vẫn vui vẻ hòa thuận như trước.Bọn họ không còn là trẻ con nữa, tự nhiên sẽ hiểu được tiến lui, thay vì cả ngày đều trừng mắt lạnh nhìn nhau, không bằng mọi người hòa hòa khí khí là tốt nhất.Hoàng Phủ Giới cảm thấy đầu mình không đủ dùng, hắn gãi gãi đầu, nữ nhân thật phiền toái, Mạt Nhi thật phức tạp, không giống với Hoàng Phủ Kha, vui vẻ liền cười, không vui sẽ khóc. Nhưng Mạt Nhi không như vậy,vui nàng cười, không vui nàng cũng cười, hắn thật sự không biết nàng rốt cuộc nàng như thế nào. Từ nhỏ, nàng đã thông minh hơn hắn, hôm nay hắn càng cảm thấy mình còn kém nàng.“Nếu ngươi không thích, sao không nghĩ biện pháp khác từ đầu đi, sao ngươi không đi tìm Nhị ca, Ngũ ca và ta để thương lượng? Chẳng lẽ mọi người cùng nhau thương lượng không ra biện pháp nào sao?” Hoàng Phủ Giới bĩu môi, khó nén giận.Trong lòng Tô Mạt rất cảm kích, nàng vỗ vai hắn, hắn nhỏ hơn nàng vài tháng, nhưng lại cao hơn nàng rất nhiều, “Cảm ơn ngươi, ta hy vọng ngươi tốt nhất nên tự bảo vệ chính mình đi.”