Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1489: Thu lưới câu cá lớn 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Kể từ khi cùng Tô Mạt nói về những điều kia, Hoàng đế dường như dễ chịu hơn rất nhiều, ngược lại đối với Tô Mạt rất thân thiết, giống như cùng nhau trải qua hoạn nạn, rất ăn ý với nhau.Tô Mạt chỉnh lại trang phục, hành lễ, “Bệ Hạ quá lo lắng. Đa tạ Bệ Hạ.”Hôm đó Tô Mạt phát hiện ra bí mật kia, cũng không nói nhiều, chỉ nói với hoàng đế là nàng có học qua y thuật, mấy ngày nay quan sát triệu chứng của hắn, nàng cảm thấy mình có khả năng chữa được, hỏi hắn có muốn thử hay không.Hoàng đế cũng không sợ, để cho nàng kê thang thuốc, không dùng thuốc của ngự y nữa.Sau mấy ngày dùng thuốc đã có hiệu quả, đến hôm nay, chưa tới hai tháng, hắn đã tốt lên nhiều.Hoàng đế tốt lên, có một vài người không muốn cho Tô Mạt sắc mặt tốt, trong lòng liền âm thầm tính toán.Hoàng đế hỏi nàng học y thuật ở đâu, tất nhiên Tô Mạt sẽ không tùy tiện tiết lộ bí mật của mình, chỉ nói là tự học qua, có thiên phú linh tinh. Hoàng đế mặc dù không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng không còn cách nào khác.Đi một lúc, Tô Mạt sai người dọn bữa trưa ở hành lang ngự hoa viên, nàng tăng cường cho hoàng đế dùng dược thiện, các ngự y cũng xem qua, không có vấn đề gì.Uống một chén canh, hoàng đế nhìn Tô Mạt một cái, “Nha đầu, nếu như trẫm để cho Tề vương kế thừa sự nghiệp thống nhất thiên hạ, ngươi có thể hay không giành ngôi vị của hắn?”Tô Mạt nhướn mày, biết hắn vẫn không quên dò xét, nàng bĩu môi không hề sợ làm hoàng đế nổi giận, bày ra bộ dạng khinh thường, “Tề vương sẽ không muốn làm hoàng đế, làm hoàng đế có cái gì tốt? Mệt muốn chết.”Hoàng đế không để ý, thở dài, nhàn nhạt nói: “Trẫm thật sự cảm thấy, các ngươi có thể khiến cho thiên hạ này tốt hơn.”Tô Mạt lắc đầu, “Bệ Hạ, chúng thần chỉ là khôn vặt, những đại sự kia vẫn là không làm được. Bệ hạ chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, còn mấy thập niên nữa, người có đủ thời gian để tự định giá những thứ này.”Hoàng đế nhìn nàng thật kỹ, không nói thêm gì.Đông chí là ngày đại sự của quốc gia, đột nhiên hoàng đế lại tuyên bố không tham dự, để cho Tề vương, Lạc vương, Ngụy vương thay mình chủ trì đại điển tế thiên, chủ trì cung yến, ban thưởng cho cá thần tử.Trong triều có người suy đoán rằng bệnh của Bệ hạ ngày càng nặng, cũng có người cảm thấy đại sự sắp xảy ra, dù sao hoàng đế bệnh nặng, không có đại thần nào chắc chắn, rốt cuộc là bệnh nặng thật, hay là giả bệnh để dò xét người khác ….Không ai chắc chắn.
Kể từ khi cùng Tô Mạt nói về những điều kia, Hoàng đế dường như dễ chịu hơn rất nhiều, ngược lại đối với Tô Mạt rất thân thiết, giống như cùng nhau trải qua hoạn nạn, rất ăn ý với nhau.
Tô Mạt chỉnh lại trang phục, hành lễ, “Bệ Hạ quá lo lắng. Đa tạ Bệ Hạ.”
Hôm đó Tô Mạt phát hiện ra bí mật kia, cũng không nói nhiều, chỉ nói với hoàng đế là nàng có học qua y thuật, mấy ngày nay quan sát triệu chứng của hắn, nàng cảm thấy mình có khả năng chữa được, hỏi hắn có muốn thử hay không.
Hoàng đế cũng không sợ, để cho nàng kê thang thuốc, không dùng thuốc của ngự y nữa.
Sau mấy ngày dùng thuốc đã có hiệu quả, đến hôm nay, chưa tới hai tháng, hắn đã tốt lên nhiều.
Hoàng đế tốt lên, có một vài người không muốn cho Tô Mạt sắc mặt tốt, trong lòng liền âm thầm tính toán.
Hoàng đế hỏi nàng học y thuật ở đâu, tất nhiên Tô Mạt sẽ không tùy tiện tiết lộ bí mật của mình, chỉ nói là tự học qua, có thiên phú linh tinh. Hoàng đế mặc dù không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Đi một lúc, Tô Mạt sai người dọn bữa trưa ở hành lang ngự hoa viên, nàng tăng cường cho hoàng đế dùng dược thiện, các ngự y cũng xem qua, không có vấn đề gì.
Uống một chén canh, hoàng đế nhìn Tô Mạt một cái, “Nha đầu, nếu như trẫm để cho Tề vương kế thừa sự nghiệp thống nhất thiên hạ, ngươi có thể hay không giành ngôi vị của hắn?”
Tô Mạt nhướn mày, biết hắn vẫn không quên dò xét, nàng bĩu môi không hề sợ làm hoàng đế nổi giận, bày ra bộ dạng khinh thường, “Tề vương sẽ không muốn làm hoàng đế, làm hoàng đế có cái gì tốt? Mệt muốn chết.”
Hoàng đế không để ý, thở dài, nhàn nhạt nói: “Trẫm thật sự cảm thấy, các ngươi có thể khiến cho thiên hạ này tốt hơn.”
Tô Mạt lắc đầu, “Bệ Hạ, chúng thần chỉ là khôn vặt, những đại sự kia vẫn là không làm được. Bệ hạ chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, còn mấy thập niên nữa, người có đủ thời gian để tự định giá những thứ này.”
Hoàng đế nhìn nàng thật kỹ, không nói thêm gì.
Đông chí là ngày đại sự của quốc gia, đột nhiên hoàng đế lại tuyên bố không tham dự, để cho Tề vương, Lạc vương, Ngụy vương thay mình chủ trì đại điển tế thiên, chủ trì cung yến, ban thưởng cho cá thần tử.
Trong triều có người suy đoán rằng bệnh của Bệ hạ ngày càng nặng, cũng có người cảm thấy đại sự sắp xảy ra, dù sao hoàng đế bệnh nặng, không có đại thần nào chắc chắn, rốt cuộc là bệnh nặng thật, hay là giả bệnh để dò xét người khác ….
Không ai chắc chắn.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Kể từ khi cùng Tô Mạt nói về những điều kia, Hoàng đế dường như dễ chịu hơn rất nhiều, ngược lại đối với Tô Mạt rất thân thiết, giống như cùng nhau trải qua hoạn nạn, rất ăn ý với nhau.Tô Mạt chỉnh lại trang phục, hành lễ, “Bệ Hạ quá lo lắng. Đa tạ Bệ Hạ.”Hôm đó Tô Mạt phát hiện ra bí mật kia, cũng không nói nhiều, chỉ nói với hoàng đế là nàng có học qua y thuật, mấy ngày nay quan sát triệu chứng của hắn, nàng cảm thấy mình có khả năng chữa được, hỏi hắn có muốn thử hay không.Hoàng đế cũng không sợ, để cho nàng kê thang thuốc, không dùng thuốc của ngự y nữa.Sau mấy ngày dùng thuốc đã có hiệu quả, đến hôm nay, chưa tới hai tháng, hắn đã tốt lên nhiều.Hoàng đế tốt lên, có một vài người không muốn cho Tô Mạt sắc mặt tốt, trong lòng liền âm thầm tính toán.Hoàng đế hỏi nàng học y thuật ở đâu, tất nhiên Tô Mạt sẽ không tùy tiện tiết lộ bí mật của mình, chỉ nói là tự học qua, có thiên phú linh tinh. Hoàng đế mặc dù không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng không còn cách nào khác.Đi một lúc, Tô Mạt sai người dọn bữa trưa ở hành lang ngự hoa viên, nàng tăng cường cho hoàng đế dùng dược thiện, các ngự y cũng xem qua, không có vấn đề gì.Uống một chén canh, hoàng đế nhìn Tô Mạt một cái, “Nha đầu, nếu như trẫm để cho Tề vương kế thừa sự nghiệp thống nhất thiên hạ, ngươi có thể hay không giành ngôi vị của hắn?”Tô Mạt nhướn mày, biết hắn vẫn không quên dò xét, nàng bĩu môi không hề sợ làm hoàng đế nổi giận, bày ra bộ dạng khinh thường, “Tề vương sẽ không muốn làm hoàng đế, làm hoàng đế có cái gì tốt? Mệt muốn chết.”Hoàng đế không để ý, thở dài, nhàn nhạt nói: “Trẫm thật sự cảm thấy, các ngươi có thể khiến cho thiên hạ này tốt hơn.”Tô Mạt lắc đầu, “Bệ Hạ, chúng thần chỉ là khôn vặt, những đại sự kia vẫn là không làm được. Bệ hạ chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, còn mấy thập niên nữa, người có đủ thời gian để tự định giá những thứ này.”Hoàng đế nhìn nàng thật kỹ, không nói thêm gì.Đông chí là ngày đại sự của quốc gia, đột nhiên hoàng đế lại tuyên bố không tham dự, để cho Tề vương, Lạc vương, Ngụy vương thay mình chủ trì đại điển tế thiên, chủ trì cung yến, ban thưởng cho cá thần tử.Trong triều có người suy đoán rằng bệnh của Bệ hạ ngày càng nặng, cũng có người cảm thấy đại sự sắp xảy ra, dù sao hoàng đế bệnh nặng, không có đại thần nào chắc chắn, rốt cuộc là bệnh nặng thật, hay là giả bệnh để dò xét người khác ….Không ai chắc chắn.