Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1491: Thu lưới câu cá lớn 05
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt cùng hai tỳ nữ đánh đàn ở bên cạnh, tài nghệ của nàng khiến cho hai cung nữ bên cạnh phải kinh ngạc.Lưu Tương cùng Tả thượng thư nhìn nàng một cái, âm thầm lắc đầu, Bệ Hạ quả nhiên là…Tô Mạt đột nhiên nghiêng đầu hướng hắn cười cười: “Hai vị đại nhân đã đi uống cháo mùng tám tháng chạp rồi sao?”Hai người lúng túng chắp tay một cái, theo lệ cho dù là hoàng hậu cũng không được tùy tiện trò chuyện cùng thần tử,vị chiêu nghi này….Hai người thỉnh an xong, hoàng đế để cho họ ngồi xuống, sau đó bàn bạc một ít chuyện trong triều.Tô Mạt cũng không tránh đi, cứ một lúc lại đưa cho hoàng đế cháo tổ yến, một lúc lại mời hoàng đế uống nước, tóm lại chính là cứ loanh quanh ở bên cạnh, mà hoàng đế ngược lại rất hưởng thụ, không có nửa điểm không thích, còn hai vị đại nhân sắc mặt đã đến đến mức không chịu được nữa.Một lúc sau, Lưu Tương quỳ xuống, “Bệ Hạ, thần có một câu không biết có nên nói hay không.”Hoàng đế nhìn hắn một cái: “Nói.”Lưu Tương nói: “Bệ Hạ, vì quốc thái dân an, căn cơ được vững vàng, thần cho là nên lập thái tử …”Hoàng đế rủ mắt xuống, không khí xung quanh cũng trầm xuống, hắn nhàn nhạt nói: “Hai vị ái khanh thấy nên lập ai làm thái tử thì thích hợp.”Lưu Tương nghiêng đầu nhìn Tả thượng thư, Tả thượng thư nói: “Theo thần thân Bệ Hạ vẫn mạnh khỏe, cho dù là bệnh cũng rất nhanh sẽ khỏe lại, việc sắc lập thái tử có thể từ từ.”Lưu Tương buồn bực, “Tả thượng thư, lúc trước ngài không nói như vậy.”Tả thượng thư quỳ xuống đất không nói.Hoàng đế ho khan một tiếng, “Nói đi.”Lưu Tương nói: “Bệ Hạ, thần cho là Ngũ điện hạ từ nhỏ đã thông minh hơn người, tính tình ôn nhu, lương thiện, vì vua cha phân ưu….”“Trẫm biết.” Hoàng đế khoát tay cắt đứt câu nói của hắn, sắc mặt vô cùng không vui.Lưu Tương vội vàng nói: “Bệ Hạ, lời nói thật thường khó nghe, chẳng lẽ Bệ Hạ cảm thấy Ngụy vương điện hạ có thể đảm nhiệm được sao?”Hoàng đế nhăn mày, xem ra chính mình bệnh quá lâu, bọn họ cũng gấp lắm rồi.Loạn trong giặc ngoài chưa dẹp hết hắn làm sao có thể nhắm mắt.Tô Mạt vẫn yên lặng ở bên cạnh, gảy khúc Hoa Nguyệt Dạ, vốn nàng không học qua âm luật, nhưng bởi vì nàng là Thiên thủ quan âm, sau khi nghe bọn cung nữ giải thích qua, thử một chút, nên cũng coi là biết.Thấy hoàng đế sắc mặt không vui, Lưu Tương vội vàng dập đầu, “Xin Bệ Hạ nghĩ lại, chúng thần thật tâm vì Bệ Hạ, vì giang sơn xã tắc mà suy nghĩ.”
Tô Mạt cùng hai tỳ nữ đánh đàn ở bên cạnh, tài nghệ của nàng khiến cho hai cung nữ bên cạnh phải kinh ngạc.
Lưu Tương cùng Tả thượng thư nhìn nàng một cái, âm thầm lắc đầu, Bệ Hạ quả nhiên là…
Tô Mạt đột nhiên nghiêng đầu hướng hắn cười cười: “Hai vị đại nhân đã đi uống cháo mùng tám tháng chạp rồi sao?”
Hai người lúng túng chắp tay một cái, theo lệ cho dù là hoàng hậu cũng không được tùy tiện trò chuyện cùng thần tử,vị chiêu nghi này….
Hai người thỉnh an xong, hoàng đế để cho họ ngồi xuống, sau đó bàn bạc một ít chuyện trong triều.
Tô Mạt cũng không tránh đi, cứ một lúc lại đưa cho hoàng đế cháo tổ yến, một lúc lại mời hoàng đế uống nước, tóm lại chính là cứ loanh quanh ở bên cạnh, mà hoàng đế ngược lại rất hưởng thụ, không có nửa điểm không thích, còn hai vị đại nhân sắc mặt đã đến đến mức không chịu được nữa.
Một lúc sau, Lưu Tương quỳ xuống, “Bệ Hạ, thần có một câu không biết có nên nói hay không.”
Hoàng đế nhìn hắn một cái: “Nói.”
Lưu Tương nói: “Bệ Hạ, vì quốc thái dân an, căn cơ được vững vàng, thần cho là nên lập thái tử …”
Hoàng đế rủ mắt xuống, không khí xung quanh cũng trầm xuống, hắn nhàn nhạt nói: “Hai vị ái khanh thấy nên lập ai làm thái tử thì thích hợp.”
Lưu Tương nghiêng đầu nhìn Tả thượng thư, Tả thượng thư nói: “Theo thần thân Bệ Hạ vẫn mạnh khỏe, cho dù là bệnh cũng rất nhanh sẽ khỏe lại, việc sắc lập thái tử có thể từ từ.”
Lưu Tương buồn bực, “Tả thượng thư, lúc trước ngài không nói như vậy.”
Tả thượng thư quỳ xuống đất không nói.
Hoàng đế ho khan một tiếng, “Nói đi.”
Lưu Tương nói: “Bệ Hạ, thần cho là Ngũ điện hạ từ nhỏ đã thông minh hơn người, tính tình ôn nhu, lương thiện, vì vua cha phân ưu….”
“Trẫm biết.” Hoàng đế khoát tay cắt đứt câu nói của hắn, sắc mặt vô cùng không vui.
Lưu Tương vội vàng nói: “Bệ Hạ, lời nói thật thường khó nghe, chẳng lẽ Bệ Hạ cảm thấy Ngụy vương điện hạ có thể đảm nhiệm được sao?”
Hoàng đế nhăn mày, xem ra chính mình bệnh quá lâu, bọn họ cũng gấp lắm rồi.
Loạn trong giặc ngoài chưa dẹp hết hắn làm sao có thể nhắm mắt.
Tô Mạt vẫn yên lặng ở bên cạnh, gảy khúc Hoa Nguyệt Dạ, vốn nàng không học qua âm luật, nhưng bởi vì nàng là Thiên thủ quan âm, sau khi nghe bọn cung nữ giải thích qua, thử một chút, nên cũng coi là biết.
Thấy hoàng đế sắc mặt không vui, Lưu Tương vội vàng dập đầu, “Xin Bệ Hạ nghĩ lại, chúng thần thật tâm vì Bệ Hạ, vì giang sơn xã tắc mà suy nghĩ.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt cùng hai tỳ nữ đánh đàn ở bên cạnh, tài nghệ của nàng khiến cho hai cung nữ bên cạnh phải kinh ngạc.Lưu Tương cùng Tả thượng thư nhìn nàng một cái, âm thầm lắc đầu, Bệ Hạ quả nhiên là…Tô Mạt đột nhiên nghiêng đầu hướng hắn cười cười: “Hai vị đại nhân đã đi uống cháo mùng tám tháng chạp rồi sao?”Hai người lúng túng chắp tay một cái, theo lệ cho dù là hoàng hậu cũng không được tùy tiện trò chuyện cùng thần tử,vị chiêu nghi này….Hai người thỉnh an xong, hoàng đế để cho họ ngồi xuống, sau đó bàn bạc một ít chuyện trong triều.Tô Mạt cũng không tránh đi, cứ một lúc lại đưa cho hoàng đế cháo tổ yến, một lúc lại mời hoàng đế uống nước, tóm lại chính là cứ loanh quanh ở bên cạnh, mà hoàng đế ngược lại rất hưởng thụ, không có nửa điểm không thích, còn hai vị đại nhân sắc mặt đã đến đến mức không chịu được nữa.Một lúc sau, Lưu Tương quỳ xuống, “Bệ Hạ, thần có một câu không biết có nên nói hay không.”Hoàng đế nhìn hắn một cái: “Nói.”Lưu Tương nói: “Bệ Hạ, vì quốc thái dân an, căn cơ được vững vàng, thần cho là nên lập thái tử …”Hoàng đế rủ mắt xuống, không khí xung quanh cũng trầm xuống, hắn nhàn nhạt nói: “Hai vị ái khanh thấy nên lập ai làm thái tử thì thích hợp.”Lưu Tương nghiêng đầu nhìn Tả thượng thư, Tả thượng thư nói: “Theo thần thân Bệ Hạ vẫn mạnh khỏe, cho dù là bệnh cũng rất nhanh sẽ khỏe lại, việc sắc lập thái tử có thể từ từ.”Lưu Tương buồn bực, “Tả thượng thư, lúc trước ngài không nói như vậy.”Tả thượng thư quỳ xuống đất không nói.Hoàng đế ho khan một tiếng, “Nói đi.”Lưu Tương nói: “Bệ Hạ, thần cho là Ngũ điện hạ từ nhỏ đã thông minh hơn người, tính tình ôn nhu, lương thiện, vì vua cha phân ưu….”“Trẫm biết.” Hoàng đế khoát tay cắt đứt câu nói của hắn, sắc mặt vô cùng không vui.Lưu Tương vội vàng nói: “Bệ Hạ, lời nói thật thường khó nghe, chẳng lẽ Bệ Hạ cảm thấy Ngụy vương điện hạ có thể đảm nhiệm được sao?”Hoàng đế nhăn mày, xem ra chính mình bệnh quá lâu, bọn họ cũng gấp lắm rồi.Loạn trong giặc ngoài chưa dẹp hết hắn làm sao có thể nhắm mắt.Tô Mạt vẫn yên lặng ở bên cạnh, gảy khúc Hoa Nguyệt Dạ, vốn nàng không học qua âm luật, nhưng bởi vì nàng là Thiên thủ quan âm, sau khi nghe bọn cung nữ giải thích qua, thử một chút, nên cũng coi là biết.Thấy hoàng đế sắc mặt không vui, Lưu Tương vội vàng dập đầu, “Xin Bệ Hạ nghĩ lại, chúng thần thật tâm vì Bệ Hạ, vì giang sơn xã tắc mà suy nghĩ.”