Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1501: Ra khỏi nhà giam, trở về đoàn tụ 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Mặc dù hôm nay Tả Minh Thụy chạm tay vào có thể bỏng, tay cầm trọng binh, có thể đối kháng với triều đình, nhưng Tả phủ vẫn khiêm tốn như cũ, không hề ương ngạch. Trước cửa vẫn có mấy gia đinh đứng canh, thái độ khiêm nhường, khắp nơi đều yên tĩnh không có gì khác biệt.Nhưng với công lực của Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt, tất nhiên có thể phân biệt được trong đại môn đang tràn ngập sát khí.Thế lực của Tả Minh Thụy, có những mệnh quan triều đình khác, có cả Diệp Tri Vân, không thể không nói đây là cuộc cung biến trước đây chưa từng có.Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt thật sâu, nắm tay nàng: “Mạt Nhi, chờ giải quyết chuyện này xong, ta cùng nàng đưa lão phu nhân về Trữ Châu được không?”Tâm tình Tô Mạt tốt hơn, thần thái phấn khởi, cước bộ chậm lại, “Sau đó?”Hoàng Phủ Cẩn cười cười, “Sau --- do nàng quyết định, nàng muốn lưu lại chúng ta sẽ ở lại, nàng muốn dạo chơi tứ hải thì chúng ta sẽ đi du lịch. Triều đình không thích hợp với chúng ta.”Tô Mạt mỉm cười yếu ớt, hai người liền dừng lại ở trước cửa Tả phủ.Gã sai vặt lập tức đi thông báo, rất nhanh quản gia của Tả phủ vội vàng ra tiếp đón, cung nghênh hai người vào phòng khách, mặc dù là ngày đông giá rét, xung quanh u tĩnh hợp lòng người, nhưng không khí có chút khẩn trương.Phòng khách có ba người đang ngồi, Diệp Tri Vân, Tả Minh Thụy hai người này Tô Mạt rất quen thuộc, người còn lại làm cho Tô Mạt hết sức ngạc nhiên.Lại là Đại học sĩ Thân Vô Dụng.Người này Tô Mạt có biết, nhưng không để ý đến nhiều, nghe nói hắn rất có tài văn chương, làm quan thanh liêm ngay thẳng, cũng không phải vì muốn hoàng đế vui, thậm chí vì thường xuyên khuyên can hoàng đế mà bị cắt chức.Tô Mạt cảm thấy vì Thân Vô Dụng là thần tử còn lưu lại của Tiên hoàng hậu, cho nên hoàng đế mới đề phòng như thế.Không nghĩ tới hắn lại là trụ cột vững vàng của hoàng đế, người này lấy đức báo oán, có thể coi là thánh nhân.Bọn họ vừa đi vào, mấy người đó liền đưa mắt nhìn sang, sắc mặt Tả Minh Thụy và Thân Vô Dụng có chút khó coi, dù sao Tô Mạt là chiêu nghi của hoàng đế, vậy mà lại đi cùng Tề vương, không xem bọn họ ra gì.Diệp Tri Vân cười hắc hắc, nói: “Nha đầu, tới đây, chúng ta gây gổ ở đây, ngươi tới giúp lão đầu một chút.”Tô Mạt đi vào không thèm để ý sắc mặt của hai người kia, cất bước đến trước mặt Diệp Tri Vân, hành lễ, cười nói: “Diệp lão đầu, ta không giỏi gây gổ, ta chỉ biết giết người…”

Mặc dù hôm nay Tả Minh Thụy chạm tay vào có thể bỏng, tay cầm trọng binh, có thể đối kháng với triều đình, nhưng Tả phủ vẫn khiêm tốn như cũ, không hề ương ngạch. Trước cửa vẫn có mấy gia đinh đứng canh, thái độ khiêm nhường, khắp nơi đều yên tĩnh không có gì khác biệt.

Nhưng với công lực của Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt, tất nhiên có thể phân biệt được trong đại môn đang tràn ngập sát khí.

Thế lực của Tả Minh Thụy, có những mệnh quan triều đình khác, có cả Diệp Tri Vân, không thể không nói đây là cuộc cung biến trước đây chưa từng có.

Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt thật sâu, nắm tay nàng: “Mạt Nhi, chờ giải quyết chuyện này xong, ta cùng nàng đưa lão phu nhân về Trữ Châu được không?”

Tâm tình Tô Mạt tốt hơn, thần thái phấn khởi, cước bộ chậm lại, “Sau đó?”

Hoàng Phủ Cẩn cười cười, “Sau --- do nàng quyết định, nàng muốn lưu lại chúng ta sẽ ở lại, nàng muốn dạo chơi tứ hải thì chúng ta sẽ đi du lịch. Triều đình không thích hợp với chúng ta.”

Tô Mạt mỉm cười yếu ớt, hai người liền dừng lại ở trước cửa Tả phủ.

Gã sai vặt lập tức đi thông báo, rất nhanh quản gia của Tả phủ vội vàng ra tiếp đón, cung nghênh hai người vào phòng khách, mặc dù là ngày đông giá rét, xung quanh u tĩnh hợp lòng người, nhưng không khí có chút khẩn trương.

Phòng khách có ba người đang ngồi, Diệp Tri Vân, Tả Minh Thụy hai người này Tô Mạt rất quen thuộc, người còn lại làm cho Tô Mạt hết sức ngạc nhiên.

Lại là Đại học sĩ Thân Vô Dụng.

Người này Tô Mạt có biết, nhưng không để ý đến nhiều, nghe nói hắn rất có tài văn chương, làm quan thanh liêm ngay thẳng, cũng không phải vì muốn hoàng đế vui, thậm chí vì thường xuyên khuyên can hoàng đế mà bị cắt chức.

Tô Mạt cảm thấy vì Thân Vô Dụng là thần tử còn lưu lại của Tiên hoàng hậu, cho nên hoàng đế mới đề phòng như thế.

Không nghĩ tới hắn lại là trụ cột vững vàng của hoàng đế, người này lấy đức báo oán, có thể coi là thánh nhân.

Bọn họ vừa đi vào, mấy người đó liền đưa mắt nhìn sang, sắc mặt Tả Minh Thụy và Thân Vô Dụng có chút khó coi, dù sao Tô Mạt là chiêu nghi của hoàng đế, vậy mà lại đi cùng Tề vương, không xem bọn họ ra gì.

Diệp Tri Vân cười hắc hắc, nói: “Nha đầu, tới đây, chúng ta gây gổ ở đây, ngươi tới giúp lão đầu một chút.”

Tô Mạt đi vào không thèm để ý sắc mặt của hai người kia, cất bước đến trước mặt Diệp Tri Vân, hành lễ, cười nói: “Diệp lão đầu, ta không giỏi gây gổ, ta chỉ biết giết người…”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Mặc dù hôm nay Tả Minh Thụy chạm tay vào có thể bỏng, tay cầm trọng binh, có thể đối kháng với triều đình, nhưng Tả phủ vẫn khiêm tốn như cũ, không hề ương ngạch. Trước cửa vẫn có mấy gia đinh đứng canh, thái độ khiêm nhường, khắp nơi đều yên tĩnh không có gì khác biệt.Nhưng với công lực của Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt, tất nhiên có thể phân biệt được trong đại môn đang tràn ngập sát khí.Thế lực của Tả Minh Thụy, có những mệnh quan triều đình khác, có cả Diệp Tri Vân, không thể không nói đây là cuộc cung biến trước đây chưa từng có.Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt thật sâu, nắm tay nàng: “Mạt Nhi, chờ giải quyết chuyện này xong, ta cùng nàng đưa lão phu nhân về Trữ Châu được không?”Tâm tình Tô Mạt tốt hơn, thần thái phấn khởi, cước bộ chậm lại, “Sau đó?”Hoàng Phủ Cẩn cười cười, “Sau --- do nàng quyết định, nàng muốn lưu lại chúng ta sẽ ở lại, nàng muốn dạo chơi tứ hải thì chúng ta sẽ đi du lịch. Triều đình không thích hợp với chúng ta.”Tô Mạt mỉm cười yếu ớt, hai người liền dừng lại ở trước cửa Tả phủ.Gã sai vặt lập tức đi thông báo, rất nhanh quản gia của Tả phủ vội vàng ra tiếp đón, cung nghênh hai người vào phòng khách, mặc dù là ngày đông giá rét, xung quanh u tĩnh hợp lòng người, nhưng không khí có chút khẩn trương.Phòng khách có ba người đang ngồi, Diệp Tri Vân, Tả Minh Thụy hai người này Tô Mạt rất quen thuộc, người còn lại làm cho Tô Mạt hết sức ngạc nhiên.Lại là Đại học sĩ Thân Vô Dụng.Người này Tô Mạt có biết, nhưng không để ý đến nhiều, nghe nói hắn rất có tài văn chương, làm quan thanh liêm ngay thẳng, cũng không phải vì muốn hoàng đế vui, thậm chí vì thường xuyên khuyên can hoàng đế mà bị cắt chức.Tô Mạt cảm thấy vì Thân Vô Dụng là thần tử còn lưu lại của Tiên hoàng hậu, cho nên hoàng đế mới đề phòng như thế.Không nghĩ tới hắn lại là trụ cột vững vàng của hoàng đế, người này lấy đức báo oán, có thể coi là thánh nhân.Bọn họ vừa đi vào, mấy người đó liền đưa mắt nhìn sang, sắc mặt Tả Minh Thụy và Thân Vô Dụng có chút khó coi, dù sao Tô Mạt là chiêu nghi của hoàng đế, vậy mà lại đi cùng Tề vương, không xem bọn họ ra gì.Diệp Tri Vân cười hắc hắc, nói: “Nha đầu, tới đây, chúng ta gây gổ ở đây, ngươi tới giúp lão đầu một chút.”Tô Mạt đi vào không thèm để ý sắc mặt của hai người kia, cất bước đến trước mặt Diệp Tri Vân, hành lễ, cười nói: “Diệp lão đầu, ta không giỏi gây gổ, ta chỉ biết giết người…”

Chương 1501: Ra khỏi nhà giam, trở về đoàn tụ 01