Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1504: Thoát khỏi nhà giam, trở về đoàn tụ 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn đưa mắt nhìn Tô Mạt, một tiểu nha đầu mười mấy tuổi, khuôn mặt cũng được tính là xinh đẹp nhưng vẫn nhiều nét trẻ con, khiến người khác không đề phòng tới.Diệp Tri Vân cười ha ha, vỗ cánh tay Tô Mạt, nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Tĩnh nhi, cưới được cô vợ nhỏ này là quyết định đúng rồi, quả thực là vượng phu, vượng vô cùng a.”Việc hai người cãi nhau trước đó giống như chưa từng xảy ra.Bệnh hay quên của lão đầu này thật nặng nha!Tô Mạt cười mỉm nhìn lão một cái, lão liền làm mặt quỷ với nàng, không để ý đang có người nhìn.Tả Minh Thụy giật mình, bật thốt lên: “Diệp công công muốn để Tề vương điện hạ kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước? Như vậy sẽ khiến điện hạ phải chịu tiếng xấu một đời.”Diệp Tri Vân lạnh lùng nói: “Tả đại nhân, ngài vì sao muốn để cho Vu Hận Sinh lên ngôi hoàng đế, hắn có tài đức gì? Ngài có thể chứng minh hắn có huyết thống của tiên hoàng?”Tả Minh Thụy đã có chuẩn bị trước nói: “Điểm này Lưu công công có thể làm chứng.”Diệp Tri Vân nhướn mày, châm chọc nói: “Lưu Ngọc cũng đã nói hắn đã từng để cho tiểu hoàng tử chạy thoát, thì làm sao chứng minh được Vu Hận Sinh là hoàng tử?”Tả Minh Thụy chắc chắn nói: “Diệp công công nếu không tin, không bằng xin mời, chúng ta cùng đế chỗ Lưu công công, năm đó lúc hắn đưa tiểu hoàng tử đi có để lại dấu hiệu. Thái thượng hoàng vì muốn đạt được ngôi vị, chẳng những giam lỏng nữ đế, còn liên tiếp giết hại hoàng tử của nữ đế và mình, hành động đáng giận như thế, chẳng lẽ Diệp công công không tức giận sao?”Hắn muốn kích động sự hận thù của Diệp Tri Vân với hoàng đế.Diệp Tri Vân lắc đầu một cái: “Hiện giờ tại hạ không có hứng thú với việc này, lâu rồi không gặp nha đầu này, đang muốn thưởng thức điểm tâm do nàng làm, Tả đại nhân, chúng ta cáo từ trước. Về chuyện để Vu Hận Sinh làm hoàng đế, ngài nên nghĩ lại. Nếu là ngài, trải qua nhiều khó khăn, vất vả, nội tâm bị đè nén thành ma, vặn vẹo không chịu được, một khi có cơ hội, chẳng lẽ có thể bình tâm thản nhiên thống trị quốc gia? Hắn không phải là trải qua loại đau khổ khiến người ta tốt lên, nếu như ngài muốn nâng hắn lên làm hoàng đế, chính là đem Đại Chu đưa thân vào khổ cực, chuyện này Diệp mỗ dù chết cũng không đồng ý.”Hắn đã từng lấy mạnh của mình cam kết với nữ đế, chỉ cần còn sống, sẽ lấy muôn dân trong thiên hạ làm trọng, không vì thù riêng mà hại đến dân chúng, đây là nguyên nhân vì sao bao nhiêu năm qua hắn sống trong thống khổ mà không đồng quy vu tận với hoàng đế.
Hắn đưa mắt nhìn Tô Mạt, một tiểu nha đầu mười mấy tuổi, khuôn mặt cũng được tính là xinh đẹp nhưng vẫn nhiều nét trẻ con, khiến người khác không đề phòng tới.
Diệp Tri Vân cười ha ha, vỗ cánh tay Tô Mạt, nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Tĩnh nhi, cưới được cô vợ nhỏ này là quyết định đúng rồi, quả thực là vượng phu, vượng vô cùng a.”
Việc hai người cãi nhau trước đó giống như chưa từng xảy ra.
Bệnh hay quên của lão đầu này thật nặng nha!
Tô Mạt cười mỉm nhìn lão một cái, lão liền làm mặt quỷ với nàng, không để ý đang có người nhìn.
Tả Minh Thụy giật mình, bật thốt lên: “Diệp công công muốn để Tề vương điện hạ kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước? Như vậy sẽ khiến điện hạ phải chịu tiếng xấu một đời.”
Diệp Tri Vân lạnh lùng nói: “Tả đại nhân, ngài vì sao muốn để cho Vu Hận Sinh lên ngôi hoàng đế, hắn có tài đức gì? Ngài có thể chứng minh hắn có huyết thống của tiên hoàng?”
Tả Minh Thụy đã có chuẩn bị trước nói: “Điểm này Lưu công công có thể làm chứng.”
Diệp Tri Vân nhướn mày, châm chọc nói: “Lưu Ngọc cũng đã nói hắn đã từng để cho tiểu hoàng tử chạy thoát, thì làm sao chứng minh được Vu Hận Sinh là hoàng tử?”
Tả Minh Thụy chắc chắn nói: “Diệp công công nếu không tin, không bằng xin mời, chúng ta cùng đế chỗ Lưu công công, năm đó lúc hắn đưa tiểu hoàng tử đi có để lại dấu hiệu. Thái thượng hoàng vì muốn đạt được ngôi vị, chẳng những giam lỏng nữ đế, còn liên tiếp giết hại hoàng tử của nữ đế và mình, hành động đáng giận như thế, chẳng lẽ Diệp công công không tức giận sao?”
Hắn muốn kích động sự hận thù của Diệp Tri Vân với hoàng đế.
Diệp Tri Vân lắc đầu một cái: “Hiện giờ tại hạ không có hứng thú với việc này, lâu rồi không gặp nha đầu này, đang muốn thưởng thức điểm tâm do nàng làm, Tả đại nhân, chúng ta cáo từ trước. Về chuyện để Vu Hận Sinh làm hoàng đế, ngài nên nghĩ lại. Nếu là ngài, trải qua nhiều khó khăn, vất vả, nội tâm bị đè nén thành ma, vặn vẹo không chịu được, một khi có cơ hội, chẳng lẽ có thể bình tâm thản nhiên thống trị quốc gia? Hắn không phải là trải qua loại đau khổ khiến người ta tốt lên, nếu như ngài muốn nâng hắn lên làm hoàng đế, chính là đem Đại Chu đưa thân vào khổ cực, chuyện này Diệp mỗ dù chết cũng không đồng ý.”
Hắn đã từng lấy mạnh của mình cam kết với nữ đế, chỉ cần còn sống, sẽ lấy muôn dân trong thiên hạ làm trọng, không vì thù riêng mà hại đến dân chúng, đây là nguyên nhân vì sao bao nhiêu năm qua hắn sống trong thống khổ mà không đồng quy vu tận với hoàng đế.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn đưa mắt nhìn Tô Mạt, một tiểu nha đầu mười mấy tuổi, khuôn mặt cũng được tính là xinh đẹp nhưng vẫn nhiều nét trẻ con, khiến người khác không đề phòng tới.Diệp Tri Vân cười ha ha, vỗ cánh tay Tô Mạt, nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Tĩnh nhi, cưới được cô vợ nhỏ này là quyết định đúng rồi, quả thực là vượng phu, vượng vô cùng a.”Việc hai người cãi nhau trước đó giống như chưa từng xảy ra.Bệnh hay quên của lão đầu này thật nặng nha!Tô Mạt cười mỉm nhìn lão một cái, lão liền làm mặt quỷ với nàng, không để ý đang có người nhìn.Tả Minh Thụy giật mình, bật thốt lên: “Diệp công công muốn để Tề vương điện hạ kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước? Như vậy sẽ khiến điện hạ phải chịu tiếng xấu một đời.”Diệp Tri Vân lạnh lùng nói: “Tả đại nhân, ngài vì sao muốn để cho Vu Hận Sinh lên ngôi hoàng đế, hắn có tài đức gì? Ngài có thể chứng minh hắn có huyết thống của tiên hoàng?”Tả Minh Thụy đã có chuẩn bị trước nói: “Điểm này Lưu công công có thể làm chứng.”Diệp Tri Vân nhướn mày, châm chọc nói: “Lưu Ngọc cũng đã nói hắn đã từng để cho tiểu hoàng tử chạy thoát, thì làm sao chứng minh được Vu Hận Sinh là hoàng tử?”Tả Minh Thụy chắc chắn nói: “Diệp công công nếu không tin, không bằng xin mời, chúng ta cùng đế chỗ Lưu công công, năm đó lúc hắn đưa tiểu hoàng tử đi có để lại dấu hiệu. Thái thượng hoàng vì muốn đạt được ngôi vị, chẳng những giam lỏng nữ đế, còn liên tiếp giết hại hoàng tử của nữ đế và mình, hành động đáng giận như thế, chẳng lẽ Diệp công công không tức giận sao?”Hắn muốn kích động sự hận thù của Diệp Tri Vân với hoàng đế.Diệp Tri Vân lắc đầu một cái: “Hiện giờ tại hạ không có hứng thú với việc này, lâu rồi không gặp nha đầu này, đang muốn thưởng thức điểm tâm do nàng làm, Tả đại nhân, chúng ta cáo từ trước. Về chuyện để Vu Hận Sinh làm hoàng đế, ngài nên nghĩ lại. Nếu là ngài, trải qua nhiều khó khăn, vất vả, nội tâm bị đè nén thành ma, vặn vẹo không chịu được, một khi có cơ hội, chẳng lẽ có thể bình tâm thản nhiên thống trị quốc gia? Hắn không phải là trải qua loại đau khổ khiến người ta tốt lên, nếu như ngài muốn nâng hắn lên làm hoàng đế, chính là đem Đại Chu đưa thân vào khổ cực, chuyện này Diệp mỗ dù chết cũng không đồng ý.”Hắn đã từng lấy mạnh của mình cam kết với nữ đế, chỉ cần còn sống, sẽ lấy muôn dân trong thiên hạ làm trọng, không vì thù riêng mà hại đến dân chúng, đây là nguyên nhân vì sao bao nhiêu năm qua hắn sống trong thống khổ mà không đồng quy vu tận với hoàng đế.