Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1511
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hiện giờ Tả Minh Thụy nắm giữ một vị trí quan trọng trong cung, mà Diệp Tri Vân và Nhạc Thiếu Sâm nắm giữ phần lớn trong kinh thành, ngoài ra những quan viên vẫn làm việc như trước, hoàng đế bệnh đã lâu, rất nhiều chuyện quan trọng đều do mấy vị quan nội các bàn bạc với nhau rồi đưa ra quyết định, cũng không có hiện tượng rối loạn.Nghỉ ngơi mấy ngày, Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi đến hậu viện quán trà, nơi Tiêu Vũ Lâu ở đó.Tiểu viện vốn đã thanh tịnh, trang nhã, bây giờ có Tiêu Vũ Lâu ở đó, càng thêm thoát tục, mang theo cảm giác như tiên khí, Tô Mạt không nhịn được mà chế giễu hắn.Tiêu Vũ Lâu rót trà cho nàng và Hoàng Phủ Cẩn, sau đó tự rót cho mình một ly trà vân vụ, hương trà bay lượn khắp phòng, hắn mở miệng trước: “Đúng lúc đang muốn nói cho hai người một tin, không ngờ hai người tới nhanh như vậy.”Hắn khẽ mỉm cười, ngón tay thon dài đùa nghịch ly trà, “Vu Hận Sinh đang ở phủ Tín Vương.”Đuôi lông mày Tô Mạt nhướng lên, quả nhiên. Chẳng qua là không thể không bội phục tốc độ hành động của Tiêu Vũ Lâu, nàng cũng cho người dò xét, nhưng tốc độ không thể nhanh được như thế.Hoàng Phủ Cẩn nói: “Vu Hận Sinh bị thương, hắn không thể trốn thoát khỏi kinh thành, chúng ta chuẩn bị trước, đảm bảo không có sơ sót nào.”Nếu triều đính gặp nạn, cung đình rối loạn, kể cả hắn không muốn làm hoàng đế, nhưng không thể hoàn toàn không để ý đến, dù sao chuyện đó cũng liên quan đến cả thiên hạ. Nếu ở vị trí cao, sẽ phải gánh những tránh nhiệm tương ứng, mà không thể ích kỷ trốn tránh trách nhiệm.“Ngoài ra …..” Ngón tay Tiêu Vũ Lâu gõ nhẹ trên mặt bàn, phát ra âm thanh nhẹ nhàng, “Ta còn có một tin phải nói cho hai vị, người thi châm phong huyệt Tần công tử là người của Quân gia ở Nam trạch.”Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, “Bọn họ thế nhưng lại có giam tiếp với Đại Chu ta?”Đất Nam trạch, mênh mông rộng lớn, nhưng phần lớn là ao hồ, độc trùng ở khắp nơi, mà mấy đại thế gia đã ở đó nhiều thế hệ là Miêu gia, Quân gia, Lan gia. Ba đại thế gia tạo nên thế ba chân, Quân gia ở phía Bắc, tiếp giáp với biên cảnh Đại Chu, từ tiền triều Lục thúc của nữ đế, Lục lão vương gia trấn thủ ở đó.Lại nói tiếp, Tô Mạt không biết nhiều về nơi đó, Hoàng Phủ Cẩn liền giải thích cho nàng một phen, thì ra cái họ Quân kia rất ít thấy. Vốn là ở các nước đều có lưu lại một số dòng họ, nhưng sau những lần tranh đấu, nội đấu không ngừng, hầu hết đã chết.
Hiện giờ Tả Minh Thụy nắm giữ một vị trí quan trọng trong cung, mà Diệp Tri Vân và Nhạc Thiếu Sâm nắm giữ phần lớn trong kinh thành, ngoài ra những quan viên vẫn làm việc như trước, hoàng đế bệnh đã lâu, rất nhiều chuyện quan trọng đều do mấy vị quan nội các bàn bạc với nhau rồi đưa ra quyết định, cũng không có hiện tượng rối loạn.
Nghỉ ngơi mấy ngày, Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi đến hậu viện quán trà, nơi Tiêu Vũ Lâu ở đó.
Tiểu viện vốn đã thanh tịnh, trang nhã, bây giờ có Tiêu Vũ Lâu ở đó, càng thêm thoát tục, mang theo cảm giác như tiên khí, Tô Mạt không nhịn được mà chế giễu hắn.
Tiêu Vũ Lâu rót trà cho nàng và Hoàng Phủ Cẩn, sau đó tự rót cho mình một ly trà vân vụ, hương trà bay lượn khắp phòng, hắn mở miệng trước: “Đúng lúc đang muốn nói cho hai người một tin, không ngờ hai người tới nhanh như vậy.”
Hắn khẽ mỉm cười, ngón tay thon dài đùa nghịch ly trà, “Vu Hận Sinh đang ở phủ Tín Vương.”
Đuôi lông mày Tô Mạt nhướng lên, quả nhiên. Chẳng qua là không thể không bội phục tốc độ hành động của Tiêu Vũ Lâu, nàng cũng cho người dò xét, nhưng tốc độ không thể nhanh được như thế.
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Vu Hận Sinh bị thương, hắn không thể trốn thoát khỏi kinh thành, chúng ta chuẩn bị trước, đảm bảo không có sơ sót nào.”
Nếu triều đính gặp nạn, cung đình rối loạn, kể cả hắn không muốn làm hoàng đế, nhưng không thể hoàn toàn không để ý đến, dù sao chuyện đó cũng liên quan đến cả thiên hạ. Nếu ở vị trí cao, sẽ phải gánh những tránh nhiệm tương ứng, mà không thể ích kỷ trốn tránh trách nhiệm.
“Ngoài ra …..” Ngón tay Tiêu Vũ Lâu gõ nhẹ trên mặt bàn, phát ra âm thanh nhẹ nhàng, “Ta còn có một tin phải nói cho hai vị, người thi châm phong huyệt Tần công tử là người của Quân gia ở Nam trạch.”
Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, “Bọn họ thế nhưng lại có giam tiếp với Đại Chu ta?”
Đất Nam trạch, mênh mông rộng lớn, nhưng phần lớn là ao hồ, độc trùng ở khắp nơi, mà mấy đại thế gia đã ở đó nhiều thế hệ là Miêu gia, Quân gia, Lan gia. Ba đại thế gia tạo nên thế ba chân, Quân gia ở phía Bắc, tiếp giáp với biên cảnh Đại Chu, từ tiền triều Lục thúc của nữ đế, Lục lão vương gia trấn thủ ở đó.
Lại nói tiếp, Tô Mạt không biết nhiều về nơi đó, Hoàng Phủ Cẩn liền giải thích cho nàng một phen, thì ra cái họ Quân kia rất ít thấy. Vốn là ở các nước đều có lưu lại một số dòng họ, nhưng sau những lần tranh đấu, nội đấu không ngừng, hầu hết đã chết.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hiện giờ Tả Minh Thụy nắm giữ một vị trí quan trọng trong cung, mà Diệp Tri Vân và Nhạc Thiếu Sâm nắm giữ phần lớn trong kinh thành, ngoài ra những quan viên vẫn làm việc như trước, hoàng đế bệnh đã lâu, rất nhiều chuyện quan trọng đều do mấy vị quan nội các bàn bạc với nhau rồi đưa ra quyết định, cũng không có hiện tượng rối loạn.Nghỉ ngơi mấy ngày, Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi đến hậu viện quán trà, nơi Tiêu Vũ Lâu ở đó.Tiểu viện vốn đã thanh tịnh, trang nhã, bây giờ có Tiêu Vũ Lâu ở đó, càng thêm thoát tục, mang theo cảm giác như tiên khí, Tô Mạt không nhịn được mà chế giễu hắn.Tiêu Vũ Lâu rót trà cho nàng và Hoàng Phủ Cẩn, sau đó tự rót cho mình một ly trà vân vụ, hương trà bay lượn khắp phòng, hắn mở miệng trước: “Đúng lúc đang muốn nói cho hai người một tin, không ngờ hai người tới nhanh như vậy.”Hắn khẽ mỉm cười, ngón tay thon dài đùa nghịch ly trà, “Vu Hận Sinh đang ở phủ Tín Vương.”Đuôi lông mày Tô Mạt nhướng lên, quả nhiên. Chẳng qua là không thể không bội phục tốc độ hành động của Tiêu Vũ Lâu, nàng cũng cho người dò xét, nhưng tốc độ không thể nhanh được như thế.Hoàng Phủ Cẩn nói: “Vu Hận Sinh bị thương, hắn không thể trốn thoát khỏi kinh thành, chúng ta chuẩn bị trước, đảm bảo không có sơ sót nào.”Nếu triều đính gặp nạn, cung đình rối loạn, kể cả hắn không muốn làm hoàng đế, nhưng không thể hoàn toàn không để ý đến, dù sao chuyện đó cũng liên quan đến cả thiên hạ. Nếu ở vị trí cao, sẽ phải gánh những tránh nhiệm tương ứng, mà không thể ích kỷ trốn tránh trách nhiệm.“Ngoài ra …..” Ngón tay Tiêu Vũ Lâu gõ nhẹ trên mặt bàn, phát ra âm thanh nhẹ nhàng, “Ta còn có một tin phải nói cho hai vị, người thi châm phong huyệt Tần công tử là người của Quân gia ở Nam trạch.”Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, “Bọn họ thế nhưng lại có giam tiếp với Đại Chu ta?”Đất Nam trạch, mênh mông rộng lớn, nhưng phần lớn là ao hồ, độc trùng ở khắp nơi, mà mấy đại thế gia đã ở đó nhiều thế hệ là Miêu gia, Quân gia, Lan gia. Ba đại thế gia tạo nên thế ba chân, Quân gia ở phía Bắc, tiếp giáp với biên cảnh Đại Chu, từ tiền triều Lục thúc của nữ đế, Lục lão vương gia trấn thủ ở đó.Lại nói tiếp, Tô Mạt không biết nhiều về nơi đó, Hoàng Phủ Cẩn liền giải thích cho nàng một phen, thì ra cái họ Quân kia rất ít thấy. Vốn là ở các nước đều có lưu lại một số dòng họ, nhưng sau những lần tranh đấu, nội đấu không ngừng, hầu hết đã chết.