Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1515

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Tuyên không thể tin nhìn nàng, ngón tay run run chỉ vào nàng, “Ngươi, ngươi ….”. Hắn chỉ còn cảm thấy máu trong người đang cuộn trào.Vu Hận Sinh châm chọc nói: “Hoàng Phủ Tuyên, ngươi cũng là hoàng tử, dĩ nhiên không chấp nhận như thế. Thật là buồn cười, như thế không tốt sao, bất kể ta có làm hoàng đế hay không, con trai ngươi cũng có thể làm tiểu hoàng đế, ngươi còn được cái danh thái thượng hoàng còn gì.”Hoàng Phủ Tuyên tức đến mức phun một ngụm máu ra ngoài, bắn lên người Tô Văn Nhi, khiến chân mày nàng nhíu lại, có chút chán ghét.Vu Hận Sinh nhìn dáng vẻ sụp đổ của hắn, không nghĩ tới con trai của người kia cũng giống như người kẻ khác không chịu được, có lẽ chỉ có Hoàng Phủ Cẩn mới là đối thủ của hắn.Lòng dạ của hắn cũng bị oán hận vây quanh, hai mươi năm đau khổ, nỗi đau khi bị người thân vứt bỏ, trên thế gian này không có loại thuốc nào có thể chữa trị hoàn toàn, nếu có cũng là mang ngọn lửa hận trong lòng ra ngoài, thiêu đốt tất cả mọi thứ, hắn mới cam lòng.Vu Hận Sinh cười khinh miệt một cái, nhấc chân đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Hoàng Phủ Tuyên, lập tức bay qua, không có điểm do dự. Tô Văn Nhi nhìn Hoàng Phủ Tuyên một cái, sau đó đứng dậy đi theo Vu Hận Sinh.“Tiện nhân, tiện nhân, các người đều là tiện nhân, không để cho ta tốt, ta cũng sẽ không cho các ngươi yên ổn.” Hoàng Phủ Tuyên đột nhiên từ dưới đất đứng dậy, nhìn thấy cái gì liền đập cái đó, sau khi đập hết các thứ, hắn bắt đầu gào khóc, nước mắt tuyệt vọng chảy ra từ đôi mắt trống rỗng của hắn.Trước đây không cam lòng làm vương gia, nhất định muốn làm hoàng đế, mà bây giờ ngay cả chức vương gia cũng không làm được, thậm chí bị người ta đạp xuống dưới chân.***“Tiểu thư, Tín vương điện hạ điên rồi.”Lúc Lan Nhược truyền lời, Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đang đánh cờ, Hoàng Phủ Cẩn càng ngày càng nội liễm, giống như theo nội lực của hắn tăng lên, hắn càng thêm khó dò.Nàng mím môi cười một tiếng: “Cẩn ca ca, chàng thật là quá đáng. Người khác vứt bỏ quyền lực, mấy thập niên mới thành. Chàng mới từng này tuổi, mỗi ngày trong lòng đều có chuyện vụn vặt, ngay cả thời gian luyện công cũng không có, vậy mà lại tăng nhanh như thế.”Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên cười một tiếng, nhẹ nhàng ném quân cờ vào trong hộp, “Mạt Nhi, đây là chuyện không thể ngăn cản được.”Tô Mạt tức giận bắt lấy tay hắn cắn một phát, hơi dùng sức, để lại dấu răng nàng lại vui vẻ cười.

Hoàng Phủ Tuyên không thể tin nhìn nàng, ngón tay run run chỉ vào nàng, “Ngươi, ngươi ….”. Hắn chỉ còn cảm thấy máu trong người đang cuộn trào.

Vu Hận Sinh châm chọc nói: “Hoàng Phủ Tuyên, ngươi cũng là hoàng tử, dĩ nhiên không chấp nhận như thế. Thật là buồn cười, như thế không tốt sao, bất kể ta có làm hoàng đế hay không, con trai ngươi cũng có thể làm tiểu hoàng đế, ngươi còn được cái danh thái thượng hoàng còn gì.”

Hoàng Phủ Tuyên tức đến mức phun một ngụm máu ra ngoài, bắn lên người Tô Văn Nhi, khiến chân mày nàng nhíu lại, có chút chán ghét.

Vu Hận Sinh nhìn dáng vẻ sụp đổ của hắn, không nghĩ tới con trai của người kia cũng giống như người kẻ khác không chịu được, có lẽ chỉ có Hoàng Phủ Cẩn mới là đối thủ của hắn.

Lòng dạ của hắn cũng bị oán hận vây quanh, hai mươi năm đau khổ, nỗi đau khi bị người thân vứt bỏ, trên thế gian này không có loại thuốc nào có thể chữa trị hoàn toàn, nếu có cũng là mang ngọn lửa hận trong lòng ra ngoài, thiêu đốt tất cả mọi thứ, hắn mới cam lòng.

Vu Hận Sinh cười khinh miệt một cái, nhấc chân đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Hoàng Phủ Tuyên, lập tức bay qua, không có điểm do dự. Tô Văn Nhi nhìn Hoàng Phủ Tuyên một cái, sau đó đứng dậy đi theo Vu Hận Sinh.

“Tiện nhân, tiện nhân, các người đều là tiện nhân, không để cho ta tốt, ta cũng sẽ không cho các ngươi yên ổn.” Hoàng Phủ Tuyên đột nhiên từ dưới đất đứng dậy, nhìn thấy cái gì liền đập cái đó, sau khi đập hết các thứ, hắn bắt đầu gào khóc, nước mắt tuyệt vọng chảy ra từ đôi mắt trống rỗng của hắn.

Trước đây không cam lòng làm vương gia, nhất định muốn làm hoàng đế, mà bây giờ ngay cả chức vương gia cũng không làm được, thậm chí bị người ta đạp xuống dưới chân.

***

“Tiểu thư, Tín vương điện hạ điên rồi.”

Lúc Lan Nhược truyền lời, Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đang đánh cờ, Hoàng Phủ Cẩn càng ngày càng nội liễm, giống như theo nội lực của hắn tăng lên, hắn càng thêm khó dò.

Nàng mím môi cười một tiếng: “Cẩn ca ca, chàng thật là quá đáng. Người khác vứt bỏ quyền lực, mấy thập niên mới thành. Chàng mới từng này tuổi, mỗi ngày trong lòng đều có chuyện vụn vặt, ngay cả thời gian luyện công cũng không có, vậy mà lại tăng nhanh như thế.”

Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên cười một tiếng, nhẹ nhàng ném quân cờ vào trong hộp, “Mạt Nhi, đây là chuyện không thể ngăn cản được.”

Tô Mạt tức giận bắt lấy tay hắn cắn một phát, hơi dùng sức, để lại dấu răng nàng lại vui vẻ cười.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Tuyên không thể tin nhìn nàng, ngón tay run run chỉ vào nàng, “Ngươi, ngươi ….”. Hắn chỉ còn cảm thấy máu trong người đang cuộn trào.Vu Hận Sinh châm chọc nói: “Hoàng Phủ Tuyên, ngươi cũng là hoàng tử, dĩ nhiên không chấp nhận như thế. Thật là buồn cười, như thế không tốt sao, bất kể ta có làm hoàng đế hay không, con trai ngươi cũng có thể làm tiểu hoàng đế, ngươi còn được cái danh thái thượng hoàng còn gì.”Hoàng Phủ Tuyên tức đến mức phun một ngụm máu ra ngoài, bắn lên người Tô Văn Nhi, khiến chân mày nàng nhíu lại, có chút chán ghét.Vu Hận Sinh nhìn dáng vẻ sụp đổ của hắn, không nghĩ tới con trai của người kia cũng giống như người kẻ khác không chịu được, có lẽ chỉ có Hoàng Phủ Cẩn mới là đối thủ của hắn.Lòng dạ của hắn cũng bị oán hận vây quanh, hai mươi năm đau khổ, nỗi đau khi bị người thân vứt bỏ, trên thế gian này không có loại thuốc nào có thể chữa trị hoàn toàn, nếu có cũng là mang ngọn lửa hận trong lòng ra ngoài, thiêu đốt tất cả mọi thứ, hắn mới cam lòng.Vu Hận Sinh cười khinh miệt một cái, nhấc chân đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Hoàng Phủ Tuyên, lập tức bay qua, không có điểm do dự. Tô Văn Nhi nhìn Hoàng Phủ Tuyên một cái, sau đó đứng dậy đi theo Vu Hận Sinh.“Tiện nhân, tiện nhân, các người đều là tiện nhân, không để cho ta tốt, ta cũng sẽ không cho các ngươi yên ổn.” Hoàng Phủ Tuyên đột nhiên từ dưới đất đứng dậy, nhìn thấy cái gì liền đập cái đó, sau khi đập hết các thứ, hắn bắt đầu gào khóc, nước mắt tuyệt vọng chảy ra từ đôi mắt trống rỗng của hắn.Trước đây không cam lòng làm vương gia, nhất định muốn làm hoàng đế, mà bây giờ ngay cả chức vương gia cũng không làm được, thậm chí bị người ta đạp xuống dưới chân.***“Tiểu thư, Tín vương điện hạ điên rồi.”Lúc Lan Nhược truyền lời, Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đang đánh cờ, Hoàng Phủ Cẩn càng ngày càng nội liễm, giống như theo nội lực của hắn tăng lên, hắn càng thêm khó dò.Nàng mím môi cười một tiếng: “Cẩn ca ca, chàng thật là quá đáng. Người khác vứt bỏ quyền lực, mấy thập niên mới thành. Chàng mới từng này tuổi, mỗi ngày trong lòng đều có chuyện vụn vặt, ngay cả thời gian luyện công cũng không có, vậy mà lại tăng nhanh như thế.”Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên cười một tiếng, nhẹ nhàng ném quân cờ vào trong hộp, “Mạt Nhi, đây là chuyện không thể ngăn cản được.”Tô Mạt tức giận bắt lấy tay hắn cắn một phát, hơi dùng sức, để lại dấu răng nàng lại vui vẻ cười.

Chương 1515