Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1521
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trong nháy mắt, mấy tên áo trắng kia cũng hóa thành xương khô.Hoàng Phủ Cẩn không nghĩ tới bọn họ sẽ dùng đến phương pháp ác độc như thế mà tự sát, vốn là chàng cũng không muốn giết bọn họ, nhưng bọn họ lại vì rơi vào tay địch, chỉ cần có chút nguy hiểm liền tự bạo, thật sự làm người ta không kịp phòng bị.Tình cảm giữa các mị ảnh kỵ sĩ rất đậm sâu, nhưng bọn họ lại rất giỏi khống chế tình cảm của mình, hơn nữa khi làm nhiệm vụ khó tránh khỏi cái chết, bọn họ nhanh chóng thu dọn hài cốt, rồi đứng im một bên chờ lệnh của Tô Mạt.Tô Mạt cũng không nghĩ rằng những kỵ sĩ bách chiến bách thắng lại mất đi một người, bọn họ ra vào sa mạc, ốc đảo, đầm lầy, … , nhiều nơi như vậy, hầu hư không có thương vong.Trong lòng nàng dâng lên một trận đau xót, Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay của nàng, phất tay, để cho những kỵ sĩ kia rút lui trước, sau đó cõng Hoàng Phủ Giác, trầm giọng nói: “Mạt Nhi, chúng ta về thôi.”Tô Mạt gật đầu một cái, tức giận dần dần nâng cao, dám giết người của nàng, nàng sẽ khiến họ phải trả giá gấp trăm lần.Hai người mang theo Hoàng Phủ Giác đến quán trà, Bình An đã chết, không phải vì vết thương mà do trúng kịch độc, Tiêu Vũ Lâu đã phân phó người mang hắn đi hỏa táng.Tiêu Vũ Lâu khám qua cho Hoàng Phủ Giác, lắc đầu nói: “Hắn đã qua nguy hiểm, hắn gặp may, châm này không gây nguy hiểm đến tính mạng.”Tô Mạt cũng cảm thấy mạng của Hoàng Phủ Giác cũng thật lớn, một châm đâm vào giữa mi tâm như vậy thế nhưng lại không chết, “lấy châm ra sẽ gặp phải nguy hiểm sao?”Tiêu Vũ Lâu nhìn nàng một chút, “Với y thuật của Tô cô nương hiện nay, hẳn là cũng hiểu.”Bởi vì thân phận kiếp trước của Tô Mạt, chưa từng trải qua nhiều việc kỳ lạ như vậy, cho nên đối với sự suy đoán của mình, nàng luôn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hôm nay nghe Tiêu Vũ Lâu nói như thế, nàng cũng thở dài, nàng nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Cẩn ca ca, kim châm này, không thể động vào. Động vào, sinh mạng của Lạc vương sẽ có nguy hiểm, không động vào, có lẽ sẽ không có việc gì. Chẳng qua là …”Hoàng Phủ Cẩn đưa mắt nhìn nàng, “Mạt nhi, nàng cứ nói đi.”Tô Mạt nhẹ giọng nói: “Chỉ sợ là Lạc vương sau này sẽ luôn bị đau đầu hành hạ.” Nàng lại nhìn về phía Hoàng Phủ Giác, trong mắt chứa đầy thương cảm.Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay nàng, nói với Tiêu Vũ Lâu: “Làm phiền huynh chiếu cố Ngũ đệ, đợi khi hắn tỉnh lại có thể nói cho hắn mọi chuyện, Ngũ đệ không giống người khác, tự nhiên sẽ có cách lựa chọn.
Trong nháy mắt, mấy tên áo trắng kia cũng hóa thành xương khô.
Hoàng Phủ Cẩn không nghĩ tới bọn họ sẽ dùng đến phương pháp ác độc như thế mà tự sát, vốn là chàng cũng không muốn giết bọn họ, nhưng bọn họ lại vì rơi vào tay địch, chỉ cần có chút nguy hiểm liền tự bạo, thật sự làm người ta không kịp phòng bị.
Tình cảm giữa các mị ảnh kỵ sĩ rất đậm sâu, nhưng bọn họ lại rất giỏi khống chế tình cảm của mình, hơn nữa khi làm nhiệm vụ khó tránh khỏi cái chết, bọn họ nhanh chóng thu dọn hài cốt, rồi đứng im một bên chờ lệnh của Tô Mạt.
Tô Mạt cũng không nghĩ rằng những kỵ sĩ bách chiến bách thắng lại mất đi một người, bọn họ ra vào sa mạc, ốc đảo, đầm lầy, … , nhiều nơi như vậy, hầu hư không có thương vong.
Trong lòng nàng dâng lên một trận đau xót, Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay của nàng, phất tay, để cho những kỵ sĩ kia rút lui trước, sau đó cõng Hoàng Phủ Giác, trầm giọng nói: “Mạt Nhi, chúng ta về thôi.”
Tô Mạt gật đầu một cái, tức giận dần dần nâng cao, dám giết người của nàng, nàng sẽ khiến họ phải trả giá gấp trăm lần.
Hai người mang theo Hoàng Phủ Giác đến quán trà, Bình An đã chết, không phải vì vết thương mà do trúng kịch độc, Tiêu Vũ Lâu đã phân phó người mang hắn đi hỏa táng.
Tiêu Vũ Lâu khám qua cho Hoàng Phủ Giác, lắc đầu nói: “Hắn đã qua nguy hiểm, hắn gặp may, châm này không gây nguy hiểm đến tính mạng.”
Tô Mạt cũng cảm thấy mạng của Hoàng Phủ Giác cũng thật lớn, một châm đâm vào giữa mi tâm như vậy thế nhưng lại không chết, “lấy châm ra sẽ gặp phải nguy hiểm sao?”
Tiêu Vũ Lâu nhìn nàng một chút, “Với y thuật của Tô cô nương hiện nay, hẳn là cũng hiểu.”
Bởi vì thân phận kiếp trước của Tô Mạt, chưa từng trải qua nhiều việc kỳ lạ như vậy, cho nên đối với sự suy đoán của mình, nàng luôn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hôm nay nghe Tiêu Vũ Lâu nói như thế, nàng cũng thở dài, nàng nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Cẩn ca ca, kim châm này, không thể động vào. Động vào, sinh mạng của Lạc vương sẽ có nguy hiểm, không động vào, có lẽ sẽ không có việc gì. Chẳng qua là …”
Hoàng Phủ Cẩn đưa mắt nhìn nàng, “Mạt nhi, nàng cứ nói đi.”
Tô Mạt nhẹ giọng nói: “Chỉ sợ là Lạc vương sau này sẽ luôn bị đau đầu hành hạ.” Nàng lại nhìn về phía Hoàng Phủ Giác, trong mắt chứa đầy thương cảm.
Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay nàng, nói với Tiêu Vũ Lâu: “Làm phiền huynh chiếu cố Ngũ đệ, đợi khi hắn tỉnh lại có thể nói cho hắn mọi chuyện, Ngũ đệ không giống người khác, tự nhiên sẽ có cách lựa chọn.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trong nháy mắt, mấy tên áo trắng kia cũng hóa thành xương khô.Hoàng Phủ Cẩn không nghĩ tới bọn họ sẽ dùng đến phương pháp ác độc như thế mà tự sát, vốn là chàng cũng không muốn giết bọn họ, nhưng bọn họ lại vì rơi vào tay địch, chỉ cần có chút nguy hiểm liền tự bạo, thật sự làm người ta không kịp phòng bị.Tình cảm giữa các mị ảnh kỵ sĩ rất đậm sâu, nhưng bọn họ lại rất giỏi khống chế tình cảm của mình, hơn nữa khi làm nhiệm vụ khó tránh khỏi cái chết, bọn họ nhanh chóng thu dọn hài cốt, rồi đứng im một bên chờ lệnh của Tô Mạt.Tô Mạt cũng không nghĩ rằng những kỵ sĩ bách chiến bách thắng lại mất đi một người, bọn họ ra vào sa mạc, ốc đảo, đầm lầy, … , nhiều nơi như vậy, hầu hư không có thương vong.Trong lòng nàng dâng lên một trận đau xót, Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay của nàng, phất tay, để cho những kỵ sĩ kia rút lui trước, sau đó cõng Hoàng Phủ Giác, trầm giọng nói: “Mạt Nhi, chúng ta về thôi.”Tô Mạt gật đầu một cái, tức giận dần dần nâng cao, dám giết người của nàng, nàng sẽ khiến họ phải trả giá gấp trăm lần.Hai người mang theo Hoàng Phủ Giác đến quán trà, Bình An đã chết, không phải vì vết thương mà do trúng kịch độc, Tiêu Vũ Lâu đã phân phó người mang hắn đi hỏa táng.Tiêu Vũ Lâu khám qua cho Hoàng Phủ Giác, lắc đầu nói: “Hắn đã qua nguy hiểm, hắn gặp may, châm này không gây nguy hiểm đến tính mạng.”Tô Mạt cũng cảm thấy mạng của Hoàng Phủ Giác cũng thật lớn, một châm đâm vào giữa mi tâm như vậy thế nhưng lại không chết, “lấy châm ra sẽ gặp phải nguy hiểm sao?”Tiêu Vũ Lâu nhìn nàng một chút, “Với y thuật của Tô cô nương hiện nay, hẳn là cũng hiểu.”Bởi vì thân phận kiếp trước của Tô Mạt, chưa từng trải qua nhiều việc kỳ lạ như vậy, cho nên đối với sự suy đoán của mình, nàng luôn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hôm nay nghe Tiêu Vũ Lâu nói như thế, nàng cũng thở dài, nàng nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Cẩn ca ca, kim châm này, không thể động vào. Động vào, sinh mạng của Lạc vương sẽ có nguy hiểm, không động vào, có lẽ sẽ không có việc gì. Chẳng qua là …”Hoàng Phủ Cẩn đưa mắt nhìn nàng, “Mạt nhi, nàng cứ nói đi.”Tô Mạt nhẹ giọng nói: “Chỉ sợ là Lạc vương sau này sẽ luôn bị đau đầu hành hạ.” Nàng lại nhìn về phía Hoàng Phủ Giác, trong mắt chứa đầy thương cảm.Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay nàng, nói với Tiêu Vũ Lâu: “Làm phiền huynh chiếu cố Ngũ đệ, đợi khi hắn tỉnh lại có thể nói cho hắn mọi chuyện, Ngũ đệ không giống người khác, tự nhiên sẽ có cách lựa chọn.