Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1524
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhạc Thiếu Sâm do dự đứng dậy, liếc nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái, vẻ mặt có chút ảm đạm, đường đường là nam nhi cao bảy thước, từ trước đến nay hắn làm gì cũng rất dứt khoát, hắn tưởng rằng Diệp Tri Vân sẽ thay hắn giải thích, hoặc là Tề vương sau hi biết nỗi khổ tâm của hắn, sẽ chủ động tha thứ cho hắn, không ngờ tới vẫn xa cách như vậy.“Vương gia, thuộc hạ không phải là….”“Nhạc tướng quân không cần phải giải thích, bổn vương đã biết hết mọi chuyện, huống chi, bổn vương chưa bao giờ trách ngươi.” Dù Nhạc Thiếu Sâm có thật tâm phản bội hắn, hay là vạn bất đắc dĩ, có thể là đều muốn tốt cho hắn, Hoàng Phủ Cẩn cũng cảm thấy tất cả đều đã qua, nếu như luôn nhớ mãi về quá khứ, vậy sao có thể nhìn về tương lai?Hắn rất mong chờ vào tương lai của mình, đối với việc mẫu phi qua đời, những thống khổ mà phụ hoàng gây ra với hắn và nghĩa phụ, hắn cảm thấy những ân oán này nên được tháo bỏ.Huống chi, hắn không phải là người thù dai, trong lòng hắn không để ý đến những thứ đó.Nhạc Thiếu Sâm nửa tin nửa không, hắn nói: “Vương gia, kể từ hôm nay, thuộc hạ lần nữa nguyện ý đi theo vương gia, nguyện tuân theo lời của vương gia.”Tô Mạt ngồi bên cạnh bật cười, nói với Nhạc Thiếu Sâm: “Nhạc tướng quân, nếu là như thế, ngươi sẽ phải để lại quân đội, đi theo điện hạ bốn bể đều là nhà.”Nhạc Thiếu Sâm không hiểu nhìn Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn nhàn nhạt nói: “Nhạc tướng quân, hôm nay uy danh của ngươi đã vang xa, biên cương của Đại Chu vẫn có kẻ dòm ngó, ngươi nhất định có thể bảo vệ biên cương. Chờ trận phong ba này qua đi, bổn vương sẽ rời khỏi triều đình, cách xa kinh đô, mang theo vương phi đi du lịch khắp nơi, cho nên Nhạc tướng quân đi theo không phải là lựa chọn đúng đắn.”Nhạc Thiếu Sâm có chút mê mang, đây là hoàng tử mà hắn biết trước đây sao? Khi đó hoàng tử là thiếu niên anh tài, tuấn mỹ mà ngoan lệ, giống như mãnh thú đang ngủ đông, tuổi còn nhỏ, đã khiến địch nhân khiếp sợ.Như vậy, tướng quân thần bí làm người ta nhiệt huyết sôi trào cũng có vẻ mặt cười nhẹ nhàng, bình thản như thế này sao?“Vương gia, chẳng lẽ ngài đã quên khát vọng trước đây sao?”Người thiếu niên, tay cầm kiếm, thề sẽ đòi lại những thứ của mình, hắn giống như được tu luyện trong địa ngục bước ra, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.Đối mặt với mọi chuyện xấu xa trên thế gian hắn đều không sợ.
Nhạc Thiếu Sâm do dự đứng dậy, liếc nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái, vẻ mặt
có chút ảm đạm, đường đường là nam nhi cao bảy thước, từ trước đến nay
hắn làm gì cũng rất dứt khoát, hắn tưởng rằng Diệp Tri Vân sẽ thay hắn
giải thích, hoặc là Tề vương sau hi biết nỗi khổ tâm của hắn, sẽ chủ
động tha thứ cho hắn, không ngờ tới vẫn xa cách như vậy.
“Vương gia, thuộc hạ không phải là….”
“Nhạc tướng quân không cần phải giải thích, bổn vương đã biết hết mọi
chuyện, huống chi, bổn vương chưa bao giờ trách ngươi.” Dù Nhạc Thiếu
Sâm có thật tâm phản bội hắn, hay là vạn bất đắc dĩ, có thể là đều muốn
tốt cho hắn, Hoàng Phủ Cẩn cũng cảm thấy tất cả đều đã qua, nếu như luôn nhớ mãi về quá khứ, vậy sao có thể nhìn về tương lai?
Hắn rất mong chờ vào tương lai của mình, đối với việc mẫu phi qua đời,
những thống khổ mà phụ hoàng gây ra với hắn và nghĩa phụ, hắn cảm thấy
những ân oán này nên được tháo bỏ.
Huống chi, hắn không phải là người thù dai, trong lòng hắn không để ý đến những thứ đó.
Nhạc Thiếu Sâm nửa tin nửa không, hắn nói: “Vương gia, kể từ hôm nay,
thuộc hạ lần nữa nguyện ý đi theo vương gia, nguyện tuân theo lời của
vương gia.”
Tô Mạt ngồi bên cạnh bật cười, nói với Nhạc Thiếu Sâm: “Nhạc tướng quân, nếu là như thế, ngươi sẽ phải để lại quân đội, đi theo điện hạ bốn bể
đều là nhà.”
Nhạc Thiếu Sâm không hiểu nhìn Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn nhàn nhạt nói:
“Nhạc tướng quân, hôm nay uy danh của ngươi đã vang xa, biên cương của
Đại Chu vẫn có kẻ dòm ngó, ngươi nhất định có thể bảo vệ biên cương. Chờ trận phong ba này qua đi, bổn vương sẽ rời khỏi triều đình, cách xa
kinh đô, mang theo vương phi đi du lịch khắp nơi, cho nên Nhạc tướng
quân đi theo không phải là lựa chọn đúng đắn.”
Nhạc Thiếu Sâm có chút mê mang, đây là hoàng tử mà hắn biết trước đây
sao? Khi đó hoàng tử là thiếu niên anh tài, tuấn mỹ mà ngoan lệ, giống
như mãnh thú đang ngủ đông, tuổi còn nhỏ, đã khiến địch nhân khiếp sợ.
Như vậy, tướng quân thần bí làm người ta nhiệt huyết sôi trào cũng có vẻ mặt cười nhẹ nhàng, bình thản như thế này sao?
“Vương gia, chẳng lẽ ngài đã quên khát vọng trước đây sao?”
Người thiếu niên, tay cầm kiếm, thề sẽ đòi lại những thứ của mình, hắn
giống như được tu luyện trong địa ngục bước ra, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Đối mặt với mọi chuyện xấu xa trên thế gian hắn đều không sợ.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhạc Thiếu Sâm do dự đứng dậy, liếc nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái, vẻ mặt có chút ảm đạm, đường đường là nam nhi cao bảy thước, từ trước đến nay hắn làm gì cũng rất dứt khoát, hắn tưởng rằng Diệp Tri Vân sẽ thay hắn giải thích, hoặc là Tề vương sau hi biết nỗi khổ tâm của hắn, sẽ chủ động tha thứ cho hắn, không ngờ tới vẫn xa cách như vậy.“Vương gia, thuộc hạ không phải là….”“Nhạc tướng quân không cần phải giải thích, bổn vương đã biết hết mọi chuyện, huống chi, bổn vương chưa bao giờ trách ngươi.” Dù Nhạc Thiếu Sâm có thật tâm phản bội hắn, hay là vạn bất đắc dĩ, có thể là đều muốn tốt cho hắn, Hoàng Phủ Cẩn cũng cảm thấy tất cả đều đã qua, nếu như luôn nhớ mãi về quá khứ, vậy sao có thể nhìn về tương lai?Hắn rất mong chờ vào tương lai của mình, đối với việc mẫu phi qua đời, những thống khổ mà phụ hoàng gây ra với hắn và nghĩa phụ, hắn cảm thấy những ân oán này nên được tháo bỏ.Huống chi, hắn không phải là người thù dai, trong lòng hắn không để ý đến những thứ đó.Nhạc Thiếu Sâm nửa tin nửa không, hắn nói: “Vương gia, kể từ hôm nay, thuộc hạ lần nữa nguyện ý đi theo vương gia, nguyện tuân theo lời của vương gia.”Tô Mạt ngồi bên cạnh bật cười, nói với Nhạc Thiếu Sâm: “Nhạc tướng quân, nếu là như thế, ngươi sẽ phải để lại quân đội, đi theo điện hạ bốn bể đều là nhà.”Nhạc Thiếu Sâm không hiểu nhìn Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn nhàn nhạt nói: “Nhạc tướng quân, hôm nay uy danh của ngươi đã vang xa, biên cương của Đại Chu vẫn có kẻ dòm ngó, ngươi nhất định có thể bảo vệ biên cương. Chờ trận phong ba này qua đi, bổn vương sẽ rời khỏi triều đình, cách xa kinh đô, mang theo vương phi đi du lịch khắp nơi, cho nên Nhạc tướng quân đi theo không phải là lựa chọn đúng đắn.”Nhạc Thiếu Sâm có chút mê mang, đây là hoàng tử mà hắn biết trước đây sao? Khi đó hoàng tử là thiếu niên anh tài, tuấn mỹ mà ngoan lệ, giống như mãnh thú đang ngủ đông, tuổi còn nhỏ, đã khiến địch nhân khiếp sợ.Như vậy, tướng quân thần bí làm người ta nhiệt huyết sôi trào cũng có vẻ mặt cười nhẹ nhàng, bình thản như thế này sao?“Vương gia, chẳng lẽ ngài đã quên khát vọng trước đây sao?”Người thiếu niên, tay cầm kiếm, thề sẽ đòi lại những thứ của mình, hắn giống như được tu luyện trong địa ngục bước ra, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.Đối mặt với mọi chuyện xấu xa trên thế gian hắn đều không sợ.