Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1532

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bà là một người phụ nữ như thế nào mà có thể đầu độc lòng người như vậy?Tất cả thống khổ của hắn, đều tại người phụ nữ này….Lửa giận trong lòng hắn bốc lên tận trời, vận nội công dồn lực vào tay, đánh một chưởng về phía nữ đế, chỉ cần một chưởng này đánh trúng, từ đó trên đời này sẽ không còn người phụ nữ đó nữa, sẽ hóa thành từng mảnh vụn một.Đột nhiên hắn có một loại cảm giác sung sướng, giống như gánh nặng đè trên người hắn bao nhiêu năm qua bỗng nhiên biến mất, hắn bật cười.Bỗng dưng không khí bốn phía như ngưng lại, bạch y nhân đều ngã xuống, một luồng khí mạnh mẽ ập tới, Vu Hận Sinh không kịp phòng bị, giữa lưng trúng một chưởng.Phun ra một ngụm máu, quan tài bằng ngọc trước mắt biến mất, hắn nghi ngờ quay đầu lại, thấy đám người Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt nguyên vẹn đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.Hắn đưa tay lau vết máu bên miệng, cười lớn: “Tốt, tốt, Hoàng Phủ Cẩn, không hổ là đối thủ của ta.”Tô Mạt thầm ngạc nhiên, dù đang bị thương lại ở tình huống không hề phòng bị chịu được một chưởng của Hoàng Phủ Cẩn, thực lực của Vu Hận Sinh đã cao hơn trước rất nhiều, hoặc có thể trọng thương lúc trước của hắn là giả?Nàng hỏi: “Vu Hận Sinh, nếu ngươi là con của tiên hoàng, như vậy ngươi và Cẩn ca ca chính là anh em ruột thịt, Cẩn ca ca không có ý định tranh giành ngôi vị hoàng đế, tại sao ngươi lại cứ dồn huynh ấy vào chỗ chết? Cho dù là ngươi có hận đi nữa, đó cũng là lỗi của hoàng đế với ngươi, đó là do ông ấy không muốn để con cháu của tiên hoàng lui lại, ngươi muốn báo thù thì đi tìm ông ấy, ngươi gây khó dễ cho chúng ta ở khắp nơi, không cảm thấy nhầm người rồi sao?”Ánh mắt Vu Hận Sinh lạnh lùng, âm trầm nhìn bọn họ: “Hahaha, tìm nhầm người? Ta tìm chính là hắn!” Vu Hận Sinh giận dữ, bước từng bước đi xuống, hắn đứng trước mặt Hoàng Phủ Cẩn, lạnh lùng nói: “Nếu như không phải hắn, ta không cần phải người không người, quỷ không ra quỷ, ta sẽ không bị cha mẹ vứt bỏ? Ta sẽ không phải sống từng đấy năm không nhìn thấy mặt trời.”Không đợi Tô Mạt nói chuyện, Diệp Tri Vân bên cạnh bỗng nhiên ho khan, thật dài nói: “Ngươi… cũng biết?”Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đi theo, nghi ngờ nhìn Diệp Tri Vân.Vu Hận Sinh lạnh lùng nói: “Sao? Ngươi cho rằng ta vĩnh viễn sẽ không biết. Tất nhiên, nếu ngươi không nói, chỉ sợ trên đời này sẽ không ai biết được chân tướng…”

Bà là một người phụ nữ như thế nào mà có thể đầu độc lòng người như vậy?

Tất cả thống khổ của hắn, đều tại người phụ nữ này….

Lửa giận trong lòng hắn bốc lên tận trời, vận nội công dồn lực vào tay,
đánh một chưởng về phía nữ đế, chỉ cần một chưởng này đánh trúng, từ đó
trên đời này sẽ không còn người phụ nữ đó nữa, sẽ hóa thành từng mảnh
vụn một.

Đột nhiên hắn có một loại cảm giác sung sướng, giống như gánh nặng đè
trên người hắn bao nhiêu năm qua bỗng nhiên biến mất, hắn bật cười.

Bỗng dưng không khí bốn phía như ngưng lại, bạch y nhân đều ngã xuống,
một luồng khí mạnh mẽ ập tới, Vu Hận Sinh không kịp phòng bị, giữa lưng
trúng một chưởng.

Phun ra một ngụm máu, quan tài bằng ngọc trước mắt biến mất, hắn nghi
ngờ quay đầu lại, thấy đám người Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt nguyên vẹn đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn đưa tay lau vết máu bên miệng, cười lớn: “Tốt, tốt, Hoàng Phủ Cẩn, không hổ là đối thủ của ta.”

Tô Mạt thầm ngạc nhiên, dù đang bị thương lại ở tình huống không hề
phòng bị chịu được một chưởng của Hoàng Phủ Cẩn, thực lực của Vu Hận
Sinh đã cao hơn trước rất nhiều, hoặc có thể trọng thương lúc trước của
hắn là giả?

Nàng hỏi: “Vu Hận Sinh, nếu ngươi là con của tiên hoàng, như vậy ngươi
và Cẩn ca ca chính là anh em ruột thịt, Cẩn ca ca không có ý định tranh
giành ngôi vị hoàng đế, tại sao ngươi lại cứ dồn huynh ấy vào chỗ chết?
Cho dù là ngươi có hận đi nữa, đó cũng là lỗi của hoàng đế với ngươi, đó là do ông ấy không muốn để con cháu của tiên hoàng lui lại, ngươi muốn
báo thù thì đi tìm ông ấy, ngươi gây khó dễ cho chúng ta ở khắp nơi,
không cảm thấy nhầm người rồi sao?”

Ánh mắt Vu Hận Sinh lạnh lùng, âm trầm nhìn bọn họ: “Hahaha, tìm nhầm
người? Ta tìm chính là hắn!” Vu Hận Sinh giận dữ, bước từng bước đi
xuống, hắn đứng trước mặt Hoàng Phủ Cẩn, lạnh lùng nói: “Nếu như không
phải hắn, ta không cần phải người không người, quỷ không ra quỷ, ta sẽ
không bị cha mẹ vứt bỏ? Ta sẽ không phải sống từng đấy năm không nhìn
thấy mặt trời.”

Không đợi Tô Mạt nói chuyện, Diệp Tri Vân bên cạnh bỗng nhiên ho khan, thật dài nói: “Ngươi… cũng biết?”

Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đi theo, nghi ngờ nhìn Diệp Tri Vân.

Vu Hận Sinh lạnh lùng nói: “Sao? Ngươi cho rằng ta vĩnh viễn sẽ không
biết. Tất nhiên, nếu ngươi không nói, chỉ sợ trên đời này sẽ không ai
biết được chân tướng…”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bà là một người phụ nữ như thế nào mà có thể đầu độc lòng người như vậy?Tất cả thống khổ của hắn, đều tại người phụ nữ này….Lửa giận trong lòng hắn bốc lên tận trời, vận nội công dồn lực vào tay, đánh một chưởng về phía nữ đế, chỉ cần một chưởng này đánh trúng, từ đó trên đời này sẽ không còn người phụ nữ đó nữa, sẽ hóa thành từng mảnh vụn một.Đột nhiên hắn có một loại cảm giác sung sướng, giống như gánh nặng đè trên người hắn bao nhiêu năm qua bỗng nhiên biến mất, hắn bật cười.Bỗng dưng không khí bốn phía như ngưng lại, bạch y nhân đều ngã xuống, một luồng khí mạnh mẽ ập tới, Vu Hận Sinh không kịp phòng bị, giữa lưng trúng một chưởng.Phun ra một ngụm máu, quan tài bằng ngọc trước mắt biến mất, hắn nghi ngờ quay đầu lại, thấy đám người Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt nguyên vẹn đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.Hắn đưa tay lau vết máu bên miệng, cười lớn: “Tốt, tốt, Hoàng Phủ Cẩn, không hổ là đối thủ của ta.”Tô Mạt thầm ngạc nhiên, dù đang bị thương lại ở tình huống không hề phòng bị chịu được một chưởng của Hoàng Phủ Cẩn, thực lực của Vu Hận Sinh đã cao hơn trước rất nhiều, hoặc có thể trọng thương lúc trước của hắn là giả?Nàng hỏi: “Vu Hận Sinh, nếu ngươi là con của tiên hoàng, như vậy ngươi và Cẩn ca ca chính là anh em ruột thịt, Cẩn ca ca không có ý định tranh giành ngôi vị hoàng đế, tại sao ngươi lại cứ dồn huynh ấy vào chỗ chết? Cho dù là ngươi có hận đi nữa, đó cũng là lỗi của hoàng đế với ngươi, đó là do ông ấy không muốn để con cháu của tiên hoàng lui lại, ngươi muốn báo thù thì đi tìm ông ấy, ngươi gây khó dễ cho chúng ta ở khắp nơi, không cảm thấy nhầm người rồi sao?”Ánh mắt Vu Hận Sinh lạnh lùng, âm trầm nhìn bọn họ: “Hahaha, tìm nhầm người? Ta tìm chính là hắn!” Vu Hận Sinh giận dữ, bước từng bước đi xuống, hắn đứng trước mặt Hoàng Phủ Cẩn, lạnh lùng nói: “Nếu như không phải hắn, ta không cần phải người không người, quỷ không ra quỷ, ta sẽ không bị cha mẹ vứt bỏ? Ta sẽ không phải sống từng đấy năm không nhìn thấy mặt trời.”Không đợi Tô Mạt nói chuyện, Diệp Tri Vân bên cạnh bỗng nhiên ho khan, thật dài nói: “Ngươi… cũng biết?”Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đi theo, nghi ngờ nhìn Diệp Tri Vân.Vu Hận Sinh lạnh lùng nói: “Sao? Ngươi cho rằng ta vĩnh viễn sẽ không biết. Tất nhiên, nếu ngươi không nói, chỉ sợ trên đời này sẽ không ai biết được chân tướng…”

Chương 1532