Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1534
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng tự dưng xuyên không tới đây, trở thành một nữ nhi bị vứt bỏ, nhưng nàng không cam lòng mà chết, đứng lên đấu tranh, nàng mới có được ngày hôm nay.Hoàng Phủ Cẩn không được phụ hoàng hắn quý mến, huynh ấy bị chèn ép ở khắp nơi, nhưng cũng không trầm luân như hắn, cũng không hề oán trách, vẫn giữ được trái tim đầy tình cảm, cho nên huynh ấy mới có được ngày hôm nay.Không muốn chính mình bị tổn thương đừng lấy người khác ra làm cái cớ, nếu không chỉ càng làm bản thân thêm trầm luân vĩnh viễn không thể thoát ra.Vu Hận Sinh hung hăng nhìn nàng: “Tiểu nha đầu, ngươi thì biết cái gì? Ngươi nghĩ rằng Hoàng Phủ Cẩn thật lòng yêu ngươi? Đừng có nằm mơ!” Hắn giơ những ngón tay nhợt nhạt chỉ về phía mọi người, “Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa… Nếu như không có lợi ích gì thì các ngươi có đồng tâm hiệp lực như vậy cứu một Tần Nguyên Quân không có quan hệ gì với bản thân không?”Tiêu Vũ Lâu mỉm cười, không trả lời, Vu Hận Sinh nói đúng, hắn không thừa nhận không được.Tô Mạt nói: “Vù Hận Sinh, dù dù chúng ta có trao đổi lợi ích, nhưng chúng ta không giống với ngươi. Chúng ta là cứu người, không phải là làm hại người khác!"Vu Hận Sinh cười lạnh một tiếng, “Không phải hại người? Ai biết được các ngươi không hại người? Không phải đến hại ta sao?” Hắn chỉ vào Hoàng Phủ Cẩn, “Ngươi, từ khi sinh ra, liền hại ta ở mọi nơi!”Hoàng Phủ Cẩn không để ý đến hắn, hắn cười một tiếng rồi nói: “ Các ngươi tự cho mình là đúng, nhưng đối với ta mà nói, ngươi chính là sai. Đúng, ta hận ngươi, hận không giết được ngươi, nhất định phải giết hết các ngươi, ta mới cam tâm.”Hắn đưa tay lên, ống tay áo đen giống như một đôi cánh mở rộng ra.Diệp Tri Vân từng bước tiến lên đề phòng hắn bất ngờ tấn công, “Ngươi có biết rằng, thật ra mẫu thân của ngươi rất yêu ngươi, nhưng vì đại cục mà phải hy sinh sinh không?“Im miệng!” Sắc mặt Vu Hận Sinh dữ tợn, tinh thần trở nên điên cuồng, hắn nghiến răng nói: “Yêu? Một người như vậy thì yêu con trai mình như thế nào, mà lại đem con mình đưa cho một người phụ nữ khác để bảo vệ cho con của người đó? Con bị chính phụ thân của mình xử tử?”Giọng nói của hắn vang vọng khắp căn phòng.Điều hắn vừa nói giống như một tảng đá rơi trúng mọi người, nhất là Hoàng Phủ Cẩn. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chân tướng mọi việc lại là như vậy!“Ngươi…” Hắn muốn hỏi Vu Hận Sinh làm sao biết được, nhưng cổ họng lại không thể nói được câu nào.Nếu như Vu Hận Sinh nói là thật, thì mẫu thân và bản thân mình đã thiếu hắn rất nhiều.
Nàng tự dưng xuyên không tới đây, trở thành một nữ nhi bị vứt bỏ, nhưng
nàng không cam lòng mà chết, đứng lên đấu tranh, nàng mới có được ngày
hôm nay.
Hoàng Phủ Cẩn không được phụ hoàng hắn quý mến, huynh ấy bị chèn ép ở
khắp nơi, nhưng cũng không trầm luân như hắn, cũng không hề oán trách,
vẫn giữ được trái tim đầy tình cảm, cho nên huynh ấy mới có được ngày
hôm nay.
Không muốn chính mình bị tổn thương đừng lấy người khác ra làm cái cớ,
nếu không chỉ càng làm bản thân thêm trầm luân vĩnh viễn không thể thoát ra.
Vu Hận Sinh hung hăng nhìn nàng: “Tiểu nha đầu, ngươi thì biết cái gì?
Ngươi nghĩ rằng Hoàng Phủ Cẩn thật lòng yêu ngươi? Đừng có nằm mơ!” Hắn
giơ những ngón tay nhợt nhạt chỉ về phía mọi người, “Ngươi, ngươi, còn
ngươi nữa… Nếu như không có lợi ích gì thì các ngươi có đồng tâm hiệp
lực như vậy cứu một Tần Nguyên Quân không có quan hệ gì với bản thân
không?”
Tiêu Vũ Lâu mỉm cười, không trả lời, Vu Hận Sinh nói đúng, hắn không thừa nhận không được.
Tô Mạt nói: “Vù Hận Sinh, dù dù chúng ta có trao đổi lợi ích, nhưng
chúng ta không giống với ngươi. Chúng ta là cứu người, không phải là làm hại người khác!"
Vu Hận Sinh cười lạnh một tiếng, “Không phải hại người? Ai biết được các ngươi không hại người? Không phải đến hại ta sao?” Hắn chỉ vào Hoàng
Phủ Cẩn, “Ngươi, từ khi sinh ra, liền hại ta ở mọi nơi!”
Hoàng Phủ Cẩn không để ý đến hắn, hắn cười một tiếng rồi nói: “ Các
ngươi tự cho mình là đúng, nhưng đối với ta mà nói, ngươi chính là sai.
Đúng, ta hận ngươi, hận không giết được ngươi, nhất định phải giết hết
các ngươi, ta mới cam tâm.”
Hắn đưa tay lên, ống tay áo đen giống như một đôi cánh mở rộng ra.
Diệp Tri Vân từng bước tiến lên đề phòng hắn bất ngờ tấn công, “Ngươi có biết rằng, thật ra mẫu thân của ngươi rất yêu ngươi, nhưng vì đại cục
mà phải hy sinh sinh không?
“Im miệng!” Sắc mặt Vu Hận Sinh dữ tợn, tinh thần trở nên điên cuồng,
hắn nghiến răng nói: “Yêu? Một người như vậy thì yêu con trai mình như
thế nào, mà lại đem con mình đưa cho một người phụ nữ khác để bảo vệ cho con của người đó? Con bị chính phụ thân của mình xử tử?”
Giọng nói của hắn vang vọng khắp căn phòng.
Điều hắn vừa nói giống như một tảng đá rơi trúng mọi người, nhất là
Hoàng Phủ Cẩn. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chân tướng mọi việc lại là như
vậy!
“Ngươi…” Hắn muốn hỏi Vu Hận Sinh làm sao biết được, nhưng cổ họng lại không thể nói được câu nào.
Nếu như Vu Hận Sinh nói là thật, thì mẫu thân và bản thân mình đã thiếu hắn rất nhiều.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng tự dưng xuyên không tới đây, trở thành một nữ nhi bị vứt bỏ, nhưng nàng không cam lòng mà chết, đứng lên đấu tranh, nàng mới có được ngày hôm nay.Hoàng Phủ Cẩn không được phụ hoàng hắn quý mến, huynh ấy bị chèn ép ở khắp nơi, nhưng cũng không trầm luân như hắn, cũng không hề oán trách, vẫn giữ được trái tim đầy tình cảm, cho nên huynh ấy mới có được ngày hôm nay.Không muốn chính mình bị tổn thương đừng lấy người khác ra làm cái cớ, nếu không chỉ càng làm bản thân thêm trầm luân vĩnh viễn không thể thoát ra.Vu Hận Sinh hung hăng nhìn nàng: “Tiểu nha đầu, ngươi thì biết cái gì? Ngươi nghĩ rằng Hoàng Phủ Cẩn thật lòng yêu ngươi? Đừng có nằm mơ!” Hắn giơ những ngón tay nhợt nhạt chỉ về phía mọi người, “Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa… Nếu như không có lợi ích gì thì các ngươi có đồng tâm hiệp lực như vậy cứu một Tần Nguyên Quân không có quan hệ gì với bản thân không?”Tiêu Vũ Lâu mỉm cười, không trả lời, Vu Hận Sinh nói đúng, hắn không thừa nhận không được.Tô Mạt nói: “Vù Hận Sinh, dù dù chúng ta có trao đổi lợi ích, nhưng chúng ta không giống với ngươi. Chúng ta là cứu người, không phải là làm hại người khác!"Vu Hận Sinh cười lạnh một tiếng, “Không phải hại người? Ai biết được các ngươi không hại người? Không phải đến hại ta sao?” Hắn chỉ vào Hoàng Phủ Cẩn, “Ngươi, từ khi sinh ra, liền hại ta ở mọi nơi!”Hoàng Phủ Cẩn không để ý đến hắn, hắn cười một tiếng rồi nói: “ Các ngươi tự cho mình là đúng, nhưng đối với ta mà nói, ngươi chính là sai. Đúng, ta hận ngươi, hận không giết được ngươi, nhất định phải giết hết các ngươi, ta mới cam tâm.”Hắn đưa tay lên, ống tay áo đen giống như một đôi cánh mở rộng ra.Diệp Tri Vân từng bước tiến lên đề phòng hắn bất ngờ tấn công, “Ngươi có biết rằng, thật ra mẫu thân của ngươi rất yêu ngươi, nhưng vì đại cục mà phải hy sinh sinh không?“Im miệng!” Sắc mặt Vu Hận Sinh dữ tợn, tinh thần trở nên điên cuồng, hắn nghiến răng nói: “Yêu? Một người như vậy thì yêu con trai mình như thế nào, mà lại đem con mình đưa cho một người phụ nữ khác để bảo vệ cho con của người đó? Con bị chính phụ thân của mình xử tử?”Giọng nói của hắn vang vọng khắp căn phòng.Điều hắn vừa nói giống như một tảng đá rơi trúng mọi người, nhất là Hoàng Phủ Cẩn. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chân tướng mọi việc lại là như vậy!“Ngươi…” Hắn muốn hỏi Vu Hận Sinh làm sao biết được, nhưng cổ họng lại không thể nói được câu nào.Nếu như Vu Hận Sinh nói là thật, thì mẫu thân và bản thân mình đã thiếu hắn rất nhiều.