Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1551
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng đã hỏi Diệp Tri Vân, dòng nước dưới địa cung không phải là hồ, mà là thông với giếng nước trong cùng, ngoài ra còn thông với hồ Thái Dịch.Với công lực của Vu Hận Sinh, tuyệt đối sẽ không dễ dàng chết như vậy.Hai người thảo luận một lúc, sau đó muốn đến chỗ Diệp Tri Vân, lúc đi đến trước cửa hàng, vừa vặn nhìn thấy một cảnh vô cùng kỳ lạ, Tô Việt và Bùi Bảo Khương đang lựa chọn nước hoa, Hoa Ngọc La đứng một bên sửa sang lại, Bùi Bảo Khương xem qua thứ gì, sờ thử cái gì nàng đều sắp xếp lại, hơn nữa trên trán Tô Việt mồ hôi chảy ròng ròng nhưng vẫn phải gượng cười.Tô Mạt bật cười, nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Chúng ta đi nhanh đi.”Đúng lúc Bùi Bảo Khương nghiêng đầu nhìn thấy nàng, cười nói: “Mạt Nhi, tỷ đang muốn tìm muội đây.”Tô Mạt bị phát hiện, bất đắc dĩ đành tiến lên nói chuyện cùng nàng.Bùi Bảo Khương kéo tay Tô Mạt, đi tới trước mặt Tô Việt và Hoa Ngọc La, cười nói: “Muội và Mạt nhi là tỷ muội tốt của nhau, Nhị thiếu gia, có phải nên nể mặt tý không?”Không đợi Tô Mạt lên tiếng, Hoa Ngọc La như cười như không nói: “Mạt nhi, muội nói thử xem nếu là bạn bè, vì bạn bè mà suy nghĩ, cũng không nên làm khó người ta. Nếu chúng ta đến cửa hàng của bạn bè mua đồ cũng phải suy nghĩ cẩn thận, nếu mình được lợi nhiều quá thì cửa hàng của người ta cũng khó mà làm sổ sách được.”Tô Mạt nhịn cười đến mức sắp bị nội thương, nhưng lại không dám cười, nhìn trộm về phía Nhị ca, gương mặt cũng không được dễ chịu cho lắm, nhưng không dám đắc tội với bên nào.“Nhị thiếu gia, huynh nói thử xem?” Hoa Ngọc La nửa cười nửa không nhìn Tô Việt.Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, dù gì cũng đã bỏ qua cho nàng, nếu không nàng cũng không biết nói thế nào.Nàng hiểu rõ Hoa Ngọc La, hơn nữa để cứu được Nhị ca cũng có công của nàng, từ trước đến nay giao tình giữa họ không đơn giản.Mà Bùi Bảo Khương, chính nàng cũng đã quen biết từ lâu, lúc còn ở vườn hoa của hoàng cung, sau đó còn cùng nhau ăn uống. Gần đây nàng quá bận rộn, lại không đi vào cung, cộng thêm tranh đấu khắp nơi, đúng là lâu rồi không liên lạc cùng Bùi Bảo Khương.Nhất là khi Tả Nghi Lan gả cho Thái tử, mà thái độ của Thái tử đối với đại tỷ rất mờ ám, ngoài ra giao tình của Bùi Bảo KHương với Tả Nghi Lan không ít, những điều đó khiến nàng phải cẩn thận.Không ngờ tới Nhị ca lại có qua lại cùng nàng ấy.Tô Mạt hơi mỉm cười nhìn Nhị ca, sau đó nhìn qua Bùi Bảo Khương, gương mặt của nàng ấy vẫn rất thản nhiên, không có chút khó chịu, mà Hoa Ngọc La lại hơi nhướng mày, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mặt châm chọc
Nàng đã hỏi Diệp Tri Vân, dòng nước dưới địa cung không phải là hồ, mà là thông với giếng nước trong cùng, ngoài ra còn thông với hồ Thái Dịch.
Với công lực của Vu Hận Sinh, tuyệt đối sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Hai người thảo luận một lúc, sau đó muốn đến chỗ Diệp Tri Vân, lúc đi đến trước cửa hàng, vừa vặn nhìn thấy một cảnh vô cùng kỳ lạ, Tô Việt và Bùi Bảo Khương đang lựa chọn nước hoa, Hoa Ngọc La đứng một bên sửa sang lại, Bùi Bảo Khương xem qua thứ gì, sờ thử cái gì nàng đều sắp xếp lại, hơn nữa trên trán Tô Việt mồ hôi chảy ròng ròng nhưng vẫn phải gượng cười.
Tô Mạt bật cười, nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Chúng ta đi nhanh đi.”
Đúng lúc Bùi Bảo Khương nghiêng đầu nhìn thấy nàng, cười nói: “Mạt Nhi, tỷ đang muốn tìm muội đây.”
Tô Mạt bị phát hiện, bất đắc dĩ đành tiến lên nói chuyện cùng nàng.
Bùi Bảo Khương kéo tay Tô Mạt, đi tới trước mặt Tô Việt và Hoa Ngọc La, cười nói: “Muội và Mạt nhi là tỷ muội tốt của nhau, Nhị thiếu gia, có phải nên nể mặt tý không?”
Không đợi Tô Mạt lên tiếng, Hoa Ngọc La như cười như không nói: “Mạt nhi, muội nói thử xem nếu là bạn bè, vì bạn bè mà suy nghĩ, cũng không nên làm khó người ta. Nếu chúng ta đến cửa hàng của bạn bè mua đồ cũng phải suy nghĩ cẩn thận, nếu mình được lợi nhiều quá thì cửa hàng của người ta cũng khó mà làm sổ sách được.”
Tô Mạt nhịn cười đến mức sắp bị nội thương, nhưng lại không dám cười, nhìn trộm về phía Nhị ca, gương mặt cũng không được dễ chịu cho lắm, nhưng không dám đắc tội với bên nào.
“Nhị thiếu gia, huynh nói thử xem?” Hoa Ngọc La nửa cười nửa không nhìn Tô Việt.
Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, dù gì cũng đã bỏ qua cho nàng, nếu không nàng cũng không biết nói thế nào.
Nàng hiểu rõ Hoa Ngọc La, hơn nữa để cứu được Nhị ca cũng có công của nàng, từ trước đến nay giao tình giữa họ không đơn giản.
Mà Bùi Bảo Khương, chính nàng cũng đã quen biết từ lâu, lúc còn ở vườn hoa của hoàng cung, sau đó còn cùng nhau ăn uống. Gần đây nàng quá bận rộn, lại không đi vào cung, cộng thêm tranh đấu khắp nơi, đúng là lâu rồi không liên lạc cùng Bùi Bảo Khương.
Nhất là khi Tả Nghi Lan gả cho Thái tử, mà thái độ của Thái tử đối với đại tỷ rất mờ ám, ngoài ra giao tình của Bùi Bảo KHương với Tả Nghi Lan không ít, những điều đó khiến nàng phải cẩn thận.
Không ngờ tới Nhị ca lại có qua lại cùng nàng ấy.
Tô Mạt hơi mỉm cười nhìn Nhị ca, sau đó nhìn qua Bùi Bảo Khương, gương mặt của nàng ấy vẫn rất thản nhiên, không có chút khó chịu, mà Hoa Ngọc La lại hơi nhướng mày, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mặt châm chọc
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng đã hỏi Diệp Tri Vân, dòng nước dưới địa cung không phải là hồ, mà là thông với giếng nước trong cùng, ngoài ra còn thông với hồ Thái Dịch.Với công lực của Vu Hận Sinh, tuyệt đối sẽ không dễ dàng chết như vậy.Hai người thảo luận một lúc, sau đó muốn đến chỗ Diệp Tri Vân, lúc đi đến trước cửa hàng, vừa vặn nhìn thấy một cảnh vô cùng kỳ lạ, Tô Việt và Bùi Bảo Khương đang lựa chọn nước hoa, Hoa Ngọc La đứng một bên sửa sang lại, Bùi Bảo Khương xem qua thứ gì, sờ thử cái gì nàng đều sắp xếp lại, hơn nữa trên trán Tô Việt mồ hôi chảy ròng ròng nhưng vẫn phải gượng cười.Tô Mạt bật cười, nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Chúng ta đi nhanh đi.”Đúng lúc Bùi Bảo Khương nghiêng đầu nhìn thấy nàng, cười nói: “Mạt Nhi, tỷ đang muốn tìm muội đây.”Tô Mạt bị phát hiện, bất đắc dĩ đành tiến lên nói chuyện cùng nàng.Bùi Bảo Khương kéo tay Tô Mạt, đi tới trước mặt Tô Việt và Hoa Ngọc La, cười nói: “Muội và Mạt nhi là tỷ muội tốt của nhau, Nhị thiếu gia, có phải nên nể mặt tý không?”Không đợi Tô Mạt lên tiếng, Hoa Ngọc La như cười như không nói: “Mạt nhi, muội nói thử xem nếu là bạn bè, vì bạn bè mà suy nghĩ, cũng không nên làm khó người ta. Nếu chúng ta đến cửa hàng của bạn bè mua đồ cũng phải suy nghĩ cẩn thận, nếu mình được lợi nhiều quá thì cửa hàng của người ta cũng khó mà làm sổ sách được.”Tô Mạt nhịn cười đến mức sắp bị nội thương, nhưng lại không dám cười, nhìn trộm về phía Nhị ca, gương mặt cũng không được dễ chịu cho lắm, nhưng không dám đắc tội với bên nào.“Nhị thiếu gia, huynh nói thử xem?” Hoa Ngọc La nửa cười nửa không nhìn Tô Việt.Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, dù gì cũng đã bỏ qua cho nàng, nếu không nàng cũng không biết nói thế nào.Nàng hiểu rõ Hoa Ngọc La, hơn nữa để cứu được Nhị ca cũng có công của nàng, từ trước đến nay giao tình giữa họ không đơn giản.Mà Bùi Bảo Khương, chính nàng cũng đã quen biết từ lâu, lúc còn ở vườn hoa của hoàng cung, sau đó còn cùng nhau ăn uống. Gần đây nàng quá bận rộn, lại không đi vào cung, cộng thêm tranh đấu khắp nơi, đúng là lâu rồi không liên lạc cùng Bùi Bảo Khương.Nhất là khi Tả Nghi Lan gả cho Thái tử, mà thái độ của Thái tử đối với đại tỷ rất mờ ám, ngoài ra giao tình của Bùi Bảo KHương với Tả Nghi Lan không ít, những điều đó khiến nàng phải cẩn thận.Không ngờ tới Nhị ca lại có qua lại cùng nàng ấy.Tô Mạt hơi mỉm cười nhìn Nhị ca, sau đó nhìn qua Bùi Bảo Khương, gương mặt của nàng ấy vẫn rất thản nhiên, không có chút khó chịu, mà Hoa Ngọc La lại hơi nhướng mày, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mặt châm chọc