Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1554
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bùi Bảo Khương thấy Tô Mạt nói vậy, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, nàng đành quỳ xuống cầu xin Tô Mạt, xin nàng rủ lòng thương, nàng tin rằng với năng lực của Tô Mạt, việc xin hoàng thượng thả một người không quan trọng là điều có thể.Không phải xin cứu Tả Minh Thụy, cũng không phải là Tín vương, lại càng không phải nhân vật quan trọng nào khác, chỉ là một Tả Nghi Lan, một tiểu thư bị người khác lợi dụng.Tả gia sắp xếp nội gián ngay trước mặt Tín vương, giám thị Tín vương, ngoài ra thúc đẩy Tống gia mưu phản ....Những chuyện đó e rằng vị Bùi tiểu thư này không biết được, ánh mắt của Tô Mạt nhìn thẳng vào nàng ấy có một số việc không phải ai cũng có thể nhìn thấu.Mà trong mắt Tô Mạt, Bùi Bảo Khương không giống Tô Văn Nhi.Bùi Bảo Khương nghĩ rằng Tô Mạt không chịu cứu, vội vàng cầu xin, không quan tâm đến việc Hoa Ngọc La sẽ cười mình.Thực tế, khi nàng mở miệng nói Hoa Ngọc La đã đi ra ngoài.Tô Mạt nâng Bùi Bảo Khương đứng dậy, đưa khăn tay cho nàng, "Bùi tỷ tỷ, nếu tỷ tin muội, vậy thì hãy nghe muội nói. Chuyện này không nhất định phải làm. Tín vương phi không gặp nguy hiểm. Hiện giờ bị giam lỏng, nhưng chịu đựng vài năm sẽ được đi ra ngoài."Nếu Tả Nghi Lan không chịu được vài năm, vậy chỉ còn con đường chết.Hoàng đế là người đạo đức giả, sẽ không tự mình gánh tội giết con trên lưng, hơn nữa hiện giờ chuyện hai vị hoàng tử của tiên hoàng bị ông ấy âm thầm giết hại đã bị phát hiện, hoàng đế càng lo sợ, ông ấy sẽ không giết Tín vương, thậm chí còn muốn tìm cho hắn một công việc ổn định, sẽ không để lại bất kỳ lời bàn tán nào, không để cho ai nói ông là một hoàng đế ngoan độc, tuyệt tình, dồn chính con trai của mình vào chỗ chết.Bùi Bảo Khương không hiểu rõ mọi chuyện, chuyện quan trường như đánh cờ, nàng ấy nghe không hiểu, nhìn không rõ, tự nghĩ rằng hiểu rõ mọi chuyện nhưng thật ra là không biết cái gì.Bùi Bảo Khương nửa tin nửa không nhìn Tô Mạt: "Mạt nhi, có thật vậy không?"Tô Mạt gật đầu, nói nhỏ: "Có lẽ cũng không đến mấy năm. Tỷ nên khuyên tỷ ấy kiên nhẫn, tự bảo vệ lấy chính mình, đừng để Tín vương làm bị thương."Bùi Bảo Khương nín khóc nhìn Tô Mạt, nói: "Hiện tại Tả đại nhân bị nhốt lại, Tả gia bị giam lỏng, không thể giao tiếp với bên ngoài. Không có cách nào bảo vệ được tỷ ấy."Tô Mạt suy nghĩ, nhẹ giọng nói: "Muội có cách này, muội sẽ phái người của muội đến bảo vệ Tín vương phi, cố gắng bảo vệ tỷ ấy an toàn."
Bùi Bảo Khương thấy Tô Mạt nói vậy, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, nàng đành quỳ xuống cầu xin Tô Mạt, xin nàng rủ lòng thương, nàng tin rằng với năng lực của Tô Mạt, việc xin hoàng thượng thả một người không quan trọng là điều có thể.
Không phải xin cứu Tả Minh Thụy, cũng không phải là Tín vương, lại càng không phải nhân vật quan trọng nào khác, chỉ là một Tả Nghi Lan, một tiểu thư bị người khác lợi dụng.
Tả gia sắp xếp nội gián ngay trước mặt Tín vương, giám thị Tín vương, ngoài ra thúc đẩy Tống gia mưu phản ....
Những chuyện đó e rằng vị Bùi tiểu thư này không biết được, ánh mắt của Tô Mạt nhìn thẳng vào nàng ấy có một số việc không phải ai cũng có thể nhìn thấu.
Mà trong mắt Tô Mạt, Bùi Bảo Khương không giống Tô Văn Nhi.
Bùi Bảo Khương nghĩ rằng Tô Mạt không chịu cứu, vội vàng cầu xin, không quan tâm đến việc Hoa Ngọc La sẽ cười mình.
Thực tế, khi nàng mở miệng nói Hoa Ngọc La đã đi ra ngoài.
Tô Mạt nâng Bùi Bảo Khương đứng dậy, đưa khăn tay cho nàng, "Bùi tỷ tỷ, nếu tỷ tin muội, vậy thì hãy nghe muội nói. Chuyện này không nhất định phải làm. Tín vương phi không gặp nguy hiểm. Hiện giờ bị giam lỏng, nhưng chịu đựng vài năm sẽ được đi ra ngoài."
Nếu Tả Nghi Lan không chịu được vài năm, vậy chỉ còn con đường chết.
Hoàng đế là người đạo đức giả, sẽ không tự mình gánh tội giết con trên lưng, hơn nữa hiện giờ chuyện hai vị hoàng tử của tiên hoàng bị ông ấy âm thầm giết hại đã bị phát hiện, hoàng đế càng lo sợ, ông ấy sẽ không giết Tín vương, thậm chí còn muốn tìm cho hắn một công việc ổn định, sẽ không để lại bất kỳ lời bàn tán nào, không để cho ai nói ông là một hoàng đế ngoan độc, tuyệt tình, dồn chính con trai của mình vào chỗ chết.
Bùi Bảo Khương không hiểu rõ mọi chuyện, chuyện quan trường như đánh cờ, nàng ấy nghe không hiểu, nhìn không rõ, tự nghĩ rằng hiểu rõ mọi chuyện nhưng thật ra là không biết cái gì.
Bùi Bảo Khương nửa tin nửa không nhìn Tô Mạt: "Mạt nhi, có thật vậy không?"
Tô Mạt gật đầu, nói nhỏ: "Có lẽ cũng không đến mấy năm. Tỷ nên khuyên tỷ ấy kiên nhẫn, tự bảo vệ lấy chính mình, đừng để Tín vương làm bị thương."
Bùi Bảo Khương nín khóc nhìn Tô Mạt, nói: "Hiện tại Tả đại nhân bị nhốt lại, Tả gia bị giam lỏng, không thể giao tiếp với bên ngoài. Không có cách nào bảo vệ được tỷ ấy."
Tô Mạt suy nghĩ, nhẹ giọng nói: "Muội có cách này, muội sẽ phái người của muội đến bảo vệ Tín vương phi, cố gắng bảo vệ tỷ ấy an toàn."
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bùi Bảo Khương thấy Tô Mạt nói vậy, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, nàng đành quỳ xuống cầu xin Tô Mạt, xin nàng rủ lòng thương, nàng tin rằng với năng lực của Tô Mạt, việc xin hoàng thượng thả một người không quan trọng là điều có thể.Không phải xin cứu Tả Minh Thụy, cũng không phải là Tín vương, lại càng không phải nhân vật quan trọng nào khác, chỉ là một Tả Nghi Lan, một tiểu thư bị người khác lợi dụng.Tả gia sắp xếp nội gián ngay trước mặt Tín vương, giám thị Tín vương, ngoài ra thúc đẩy Tống gia mưu phản ....Những chuyện đó e rằng vị Bùi tiểu thư này không biết được, ánh mắt của Tô Mạt nhìn thẳng vào nàng ấy có một số việc không phải ai cũng có thể nhìn thấu.Mà trong mắt Tô Mạt, Bùi Bảo Khương không giống Tô Văn Nhi.Bùi Bảo Khương nghĩ rằng Tô Mạt không chịu cứu, vội vàng cầu xin, không quan tâm đến việc Hoa Ngọc La sẽ cười mình.Thực tế, khi nàng mở miệng nói Hoa Ngọc La đã đi ra ngoài.Tô Mạt nâng Bùi Bảo Khương đứng dậy, đưa khăn tay cho nàng, "Bùi tỷ tỷ, nếu tỷ tin muội, vậy thì hãy nghe muội nói. Chuyện này không nhất định phải làm. Tín vương phi không gặp nguy hiểm. Hiện giờ bị giam lỏng, nhưng chịu đựng vài năm sẽ được đi ra ngoài."Nếu Tả Nghi Lan không chịu được vài năm, vậy chỉ còn con đường chết.Hoàng đế là người đạo đức giả, sẽ không tự mình gánh tội giết con trên lưng, hơn nữa hiện giờ chuyện hai vị hoàng tử của tiên hoàng bị ông ấy âm thầm giết hại đã bị phát hiện, hoàng đế càng lo sợ, ông ấy sẽ không giết Tín vương, thậm chí còn muốn tìm cho hắn một công việc ổn định, sẽ không để lại bất kỳ lời bàn tán nào, không để cho ai nói ông là một hoàng đế ngoan độc, tuyệt tình, dồn chính con trai của mình vào chỗ chết.Bùi Bảo Khương không hiểu rõ mọi chuyện, chuyện quan trường như đánh cờ, nàng ấy nghe không hiểu, nhìn không rõ, tự nghĩ rằng hiểu rõ mọi chuyện nhưng thật ra là không biết cái gì.Bùi Bảo Khương nửa tin nửa không nhìn Tô Mạt: "Mạt nhi, có thật vậy không?"Tô Mạt gật đầu, nói nhỏ: "Có lẽ cũng không đến mấy năm. Tỷ nên khuyên tỷ ấy kiên nhẫn, tự bảo vệ lấy chính mình, đừng để Tín vương làm bị thương."Bùi Bảo Khương nín khóc nhìn Tô Mạt, nói: "Hiện tại Tả đại nhân bị nhốt lại, Tả gia bị giam lỏng, không thể giao tiếp với bên ngoài. Không có cách nào bảo vệ được tỷ ấy."Tô Mạt suy nghĩ, nhẹ giọng nói: "Muội có cách này, muội sẽ phái người của muội đến bảo vệ Tín vương phi, cố gắng bảo vệ tỷ ấy an toàn."