Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1570

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Ông nhìn về phía Tô Mạt cười nói: "Tiểu thư đừng chê ta nhỏ mọn, việc buôn bán thì chuyện gì nó phải ra chuyện đấy. Mỗi gia đinh đều được hưởng như nhau, nếu như với hoa hồng trước kia, sổ sách trước kia thì không sao cả. Nhưng hiện giờ chúng ta đang cố gắng giảm bớt chi tiêu thì bọn họ lại tiêu nhiều như vậy, cái này không công bằng. Ta không dám đến nói chuyện cùng bọn họ, cho nên đành đến tìm tiểu thư nói trước."Tô Mạt suy nghĩ một chút, thấy đây cũng không phải là chuyện nhỏ, nhưng cũng không hẳn là chuyện lớn, nhưng Tô Việt chỉ là người thay mặt nàng quản lý, cũng không tham gia vào việc đàm phán với Thẩm gia, cho nên nếu để huynh ấy ra mặt Kim chưởng quầy nhất định sẽ có lý do từ chối.Mẫn chưởng quầy đem chuyện này nói cho nàng biết, cũng là có lý.Tô Mạt hơi gật đầu, cười nói: "Được, hôm nào ta sẽ đến ngân hàng tư nhân một chuyến, viếng thăm Kim chưởng quầy cùng ông ấy nói chuyện."Sau đó nàng nói tiếp: "Mẫn chưởng quầy, ông có biết lý do vì sao họ lại chi tiêu nhiều hơn tận ba lần không?"Chi tiêu nhiều hơn cũng chỉ có mấy khả năng. một là nhân thủ nhiều hơn, hai là phí mua bán nhiều hơn, ba là tăng tiền công, bốn là tham ô, lấy tiền chung làm việc riêng.Mẫn chưởng quầy vuốt vuốt chòm râu của mình nghĩ, "Ở ngân hàng hình như có thêm một số người lạ mặt nhưng không phải là rất nhiều cũng không thể tăng nhiều chi tiêu như vậy...Trái lại, ngày đó ta có gặp mấy người lạ mặt đó, ta gọi một câu, kết quả mấy người đó trợn mặt không thèm đáp lại."Dù gì ở ngân hàng tư nhân ông cũng là chưởng quầy, tuy rằng họ người của Kim chưởng quầy, nhưng cũng không thể đối với ông như thế."Lúc đó cảm thấy mấy người đó không giống như người làm công, rất hung dữ nên ta có chút để ý. Kinh thành vừa có lệnh giới nghiêm, nói là muốn tra một đám người giang hồ sao, ta đã nghĩ có nên nhắc nhở tiểu thư một câu, có lẽ..."Tô Mạt lập tức rõ ý mà Mẫn chưởng quầy muốn nói, nàng cười nói: "Mẫn chưởng quầy, ta đã rõ. Ta sẽ nhanh chóng đi." Nàng sai nha hoàn hầu hạ trà nước đi gọi một vệ sĩ thân tín đến, chờ hắn đến nơi, Tô Mạt phân phó nói: "Ngươi đi liên lạc với đám người Hoa tử, để cho hắn cùng Mẫn chưởng quầy gặp mặt, nghe theo sự phân phó của Mẫn chưởng quầy mà làm việc."Vệ sĩ kia lập tức rời đi.Mẫn chưởng quầy vội vàng đứng dậy nói cảm tạ.Tô Mạt dặn dò ông phải chú ý an toàn, dặn ông để ý Kim chưởng quầy có gì khác lạ không cần ngăn cản, miễn cho chó cùng rựt giậu.Mẫn chưởng quầy cũng không lưu lại lâu, lập tức chắp tay thi lễ cáo từ rời đi.

Ông nhìn về phía Tô Mạt cười nói: "Tiểu thư đừng chê ta nhỏ mọn, việc buôn bán thì chuyện gì nó phải ra chuyện đấy. Mỗi gia đinh đều được hưởng như nhau, nếu như với hoa hồng trước kia, sổ sách trước kia thì không sao cả. Nhưng hiện giờ chúng ta đang cố gắng giảm bớt chi tiêu thì bọn họ lại tiêu nhiều như vậy, cái này không công bằng. Ta không dám đến nói chuyện cùng bọn họ, cho nên đành đến tìm tiểu thư nói trước."

Tô Mạt suy nghĩ một chút, thấy đây cũng không phải là chuyện nhỏ, nhưng cũng không hẳn là chuyện lớn, nhưng Tô Việt chỉ là người thay mặt nàng quản lý, cũng không tham gia vào việc đàm phán với Thẩm gia, cho nên nếu để huynh ấy ra mặt Kim chưởng quầy nhất định sẽ có lý do từ chối.

Mẫn chưởng quầy đem chuyện này nói cho nàng biết, cũng là có lý.

Tô Mạt hơi gật đầu, cười nói: "Được, hôm nào ta sẽ đến ngân hàng tư nhân một chuyến, viếng thăm Kim chưởng quầy cùng ông ấy nói chuyện."

Sau đó nàng nói tiếp: "Mẫn chưởng quầy, ông có biết lý do vì sao họ lại chi tiêu nhiều hơn tận ba lần không?"

Chi tiêu nhiều hơn cũng chỉ có mấy khả năng. một là nhân thủ nhiều hơn, hai là phí mua bán nhiều hơn, ba là tăng tiền công, bốn là tham ô, lấy tiền chung làm việc riêng.

Mẫn chưởng quầy vuốt vuốt chòm râu của mình nghĩ, "Ở ngân hàng hình như có thêm một số người lạ mặt nhưng không phải là rất nhiều cũng không thể tăng nhiều chi tiêu như vậy...Trái lại, ngày đó ta có gặp mấy người lạ mặt đó, ta gọi một câu, kết quả mấy người đó trợn mặt không thèm đáp lại."

Dù gì ở ngân hàng tư nhân ông cũng là chưởng quầy, tuy rằng họ người của Kim chưởng quầy, nhưng cũng không thể đối với ông như thế.

"Lúc đó cảm thấy mấy người đó không giống như người làm công, rất hung dữ nên ta có chút để ý. Kinh thành vừa có lệnh giới nghiêm, nói là muốn tra một đám người giang hồ sao, ta đã nghĩ có nên nhắc nhở tiểu thư một câu, có lẽ..."

Tô Mạt lập tức rõ ý mà Mẫn chưởng quầy muốn nói, nàng cười nói: "Mẫn chưởng quầy, ta đã rõ. Ta sẽ nhanh chóng đi." Nàng sai nha hoàn hầu hạ trà nước đi gọi một vệ sĩ thân tín đến, chờ hắn đến nơi, Tô Mạt phân phó nói: "Ngươi đi liên lạc với đám người Hoa tử, để cho hắn cùng Mẫn chưởng quầy gặp mặt, nghe theo sự phân phó của Mẫn chưởng quầy mà làm việc."

Vệ sĩ kia lập tức rời đi.

Mẫn chưởng quầy vội vàng đứng dậy nói cảm tạ.

Tô Mạt dặn dò ông phải chú ý an toàn, dặn ông để ý Kim chưởng quầy có gì khác lạ không cần ngăn cản, miễn cho chó cùng rựt giậu.

Mẫn chưởng quầy cũng không lưu lại lâu, lập tức chắp tay thi lễ cáo từ rời đi.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Ông nhìn về phía Tô Mạt cười nói: "Tiểu thư đừng chê ta nhỏ mọn, việc buôn bán thì chuyện gì nó phải ra chuyện đấy. Mỗi gia đinh đều được hưởng như nhau, nếu như với hoa hồng trước kia, sổ sách trước kia thì không sao cả. Nhưng hiện giờ chúng ta đang cố gắng giảm bớt chi tiêu thì bọn họ lại tiêu nhiều như vậy, cái này không công bằng. Ta không dám đến nói chuyện cùng bọn họ, cho nên đành đến tìm tiểu thư nói trước."Tô Mạt suy nghĩ một chút, thấy đây cũng không phải là chuyện nhỏ, nhưng cũng không hẳn là chuyện lớn, nhưng Tô Việt chỉ là người thay mặt nàng quản lý, cũng không tham gia vào việc đàm phán với Thẩm gia, cho nên nếu để huynh ấy ra mặt Kim chưởng quầy nhất định sẽ có lý do từ chối.Mẫn chưởng quầy đem chuyện này nói cho nàng biết, cũng là có lý.Tô Mạt hơi gật đầu, cười nói: "Được, hôm nào ta sẽ đến ngân hàng tư nhân một chuyến, viếng thăm Kim chưởng quầy cùng ông ấy nói chuyện."Sau đó nàng nói tiếp: "Mẫn chưởng quầy, ông có biết lý do vì sao họ lại chi tiêu nhiều hơn tận ba lần không?"Chi tiêu nhiều hơn cũng chỉ có mấy khả năng. một là nhân thủ nhiều hơn, hai là phí mua bán nhiều hơn, ba là tăng tiền công, bốn là tham ô, lấy tiền chung làm việc riêng.Mẫn chưởng quầy vuốt vuốt chòm râu của mình nghĩ, "Ở ngân hàng hình như có thêm một số người lạ mặt nhưng không phải là rất nhiều cũng không thể tăng nhiều chi tiêu như vậy...Trái lại, ngày đó ta có gặp mấy người lạ mặt đó, ta gọi một câu, kết quả mấy người đó trợn mặt không thèm đáp lại."Dù gì ở ngân hàng tư nhân ông cũng là chưởng quầy, tuy rằng họ người của Kim chưởng quầy, nhưng cũng không thể đối với ông như thế."Lúc đó cảm thấy mấy người đó không giống như người làm công, rất hung dữ nên ta có chút để ý. Kinh thành vừa có lệnh giới nghiêm, nói là muốn tra một đám người giang hồ sao, ta đã nghĩ có nên nhắc nhở tiểu thư một câu, có lẽ..."Tô Mạt lập tức rõ ý mà Mẫn chưởng quầy muốn nói, nàng cười nói: "Mẫn chưởng quầy, ta đã rõ. Ta sẽ nhanh chóng đi." Nàng sai nha hoàn hầu hạ trà nước đi gọi một vệ sĩ thân tín đến, chờ hắn đến nơi, Tô Mạt phân phó nói: "Ngươi đi liên lạc với đám người Hoa tử, để cho hắn cùng Mẫn chưởng quầy gặp mặt, nghe theo sự phân phó của Mẫn chưởng quầy mà làm việc."Vệ sĩ kia lập tức rời đi.Mẫn chưởng quầy vội vàng đứng dậy nói cảm tạ.Tô Mạt dặn dò ông phải chú ý an toàn, dặn ông để ý Kim chưởng quầy có gì khác lạ không cần ngăn cản, miễn cho chó cùng rựt giậu.Mẫn chưởng quầy cũng không lưu lại lâu, lập tức chắp tay thi lễ cáo từ rời đi.

Chương 1570