Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1579
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Ban đầu đám quan binh kia có phản ứng không vừa ý lắm, nhưng vừa nhìn thấy hắn là Nhị công tử phủ Quốc công, lại là nhị ca của vương phi tương lai của Tề vương thì thái độ lập tức thay đổi, cẩn thận đón tiếp, nói là lập tức cho người báo lên trên, ngoài ra còn có dán bức họa các kiểu.Trong lúc này mọi người cũng không có manh mối gì, chỉ có thể trở về phủ trước.Hoàng Phủ Cẩn vừa mới ra khỏi cung, trên người vẫn là bộ triều phục chưa kịp thay, liền vội vàng tới phủ Quốc Công gặp Tô Mạt.Y phục màu đen được thêu kim long càng tăng thêm vẻ tuấn tú của hắn, một đôi mắt sâu thẳm khi nhìn thấy nàng thì như bừng sáng.Tuy mấy ngày nay hắn rất bận rộn nhưng không có vẻ mệt mỏi, tinh thần vẫn sảng khoái như cũ."Mạt nhi, xảy ra chuyện gì vậy?" Hoàng Phủ Cẩn thấy Kim Kết khóc sưng đỏ đôi mắt, sắc mặt ngưng trọng của Tô Mạt và bộ dạng khẩn trương của Tô Việt, hắn lập tức biết có chuyện đã xảy ra.Tô Mạt đơn giản đem chuyện đã xảy ra nói cho hắn biết: "Không biết ai lại muốn bắt Thủy Muội đi."Thủy Muội chỉ là một nha đầu bình thường, không có bối cảnh, nếu nói là vì đi theo nàng mới bị bắt để uy hiếp thì cũng hơi gượng ép.Bọn họ làm sao có thể chắc là nàng sẽ vì một Thủy Muội mà thỏa hiệp? Huống hồ Thủy Muội cũng không có quan hệ nhiều với Tô gia, với võ công của người áo choàng đó, nếu muốn một người đi cũng không phải là quá khó.Trong nhất thời mọi người đều không nghĩ ra đầu mối gì.Hoàng Phủ Cẩn an ủi nàng một lúc, lại cùng nàng thương lượng làm sao có thể tìm được tên áo choàng đó cứu Thủy Muội trở về, hắn cho người đi truyền tin cho Hoàng Phủ Giới, để cho Ngụy vương hỗ trợ.Hiện giờ trị an trong kinh thành đã thuộc phạm vị quản lý cả Hoàng Phủ Giới, xem ra hoàng đế ngày càng tin tưởng hắn, chẳng những đem binh quyền của đại doanh binh Tây Sơn cho hắn, lại còn để cho hắn phụ trách hoàng cung, Hoàng thành, trị an kinh thành.Ba chỗ trị an đều quy về một tay, đây là chuyện chưa từng có.Vài ngày sau, người của Hoàng Phủ Giới cơ hồ đem kinh thành lật tung lên, tóm được không ít đám lưu manh, du côn vô lại nhưng vẫn không tìm được người muốn tìm.Tô Mạt cũng biết họ đã cố hết sức, kẻ địch là có chuẩn bị mà đến, bọn họ có gấp cũng không được.Kim Kết gấp đến độ ngày nào cũng khóc, "Tiểu thư là do em không tốt."
Ban đầu đám quan binh kia có phản ứng không vừa ý lắm, nhưng vừa nhìn thấy hắn là Nhị công tử phủ Quốc công, lại là nhị ca của vương phi tương lai của Tề vương thì thái độ lập tức thay đổi, cẩn thận đón tiếp, nói là lập tức cho người báo lên trên, ngoài ra còn có dán bức họa các kiểu.
Trong lúc này mọi người cũng không có manh mối gì, chỉ có thể trở về phủ trước.
Hoàng Phủ Cẩn vừa mới ra khỏi cung, trên người vẫn là bộ triều phục chưa kịp thay, liền vội vàng tới phủ Quốc Công gặp Tô Mạt.
Y phục màu đen được thêu kim long càng tăng thêm vẻ tuấn tú của hắn, một đôi mắt sâu thẳm khi nhìn thấy nàng thì như bừng sáng.
Tuy mấy ngày nay hắn rất bận rộn nhưng không có vẻ mệt mỏi, tinh thần vẫn sảng khoái như cũ.
"Mạt nhi, xảy ra chuyện gì vậy?" Hoàng Phủ Cẩn thấy Kim Kết khóc sưng đỏ đôi mắt, sắc mặt ngưng trọng của Tô Mạt và bộ dạng khẩn trương của Tô Việt, hắn lập tức biết có chuyện đã xảy ra.
Tô Mạt đơn giản đem chuyện đã xảy ra nói cho hắn biết: "Không biết ai lại muốn bắt Thủy Muội đi."
Thủy Muội chỉ là một nha đầu bình thường, không có bối cảnh, nếu nói là vì đi theo nàng mới bị bắt để uy hiếp thì cũng hơi gượng ép.
Bọn họ làm sao có thể chắc là nàng sẽ vì một Thủy Muội mà thỏa hiệp? Huống hồ Thủy Muội cũng không có quan hệ nhiều với Tô gia, với võ công của người áo choàng đó, nếu muốn một người đi cũng không phải là quá khó.
Trong nhất thời mọi người đều không nghĩ ra đầu mối gì.
Hoàng Phủ Cẩn an ủi nàng một lúc, lại cùng nàng thương lượng làm sao có thể tìm được tên áo choàng đó cứu Thủy Muội trở về, hắn cho người đi truyền tin cho Hoàng Phủ Giới, để cho Ngụy vương hỗ trợ.
Hiện giờ trị an trong kinh thành đã thuộc phạm vị quản lý cả Hoàng Phủ Giới, xem ra hoàng đế ngày càng tin tưởng hắn, chẳng những đem binh quyền của đại doanh binh Tây Sơn cho hắn, lại còn để cho hắn phụ trách hoàng cung, Hoàng thành, trị an kinh thành.
Ba chỗ trị an đều quy về một tay, đây là chuyện chưa từng có.
Vài ngày sau, người của Hoàng Phủ Giới cơ hồ đem kinh thành lật tung lên, tóm được không ít đám lưu manh, du côn vô lại nhưng vẫn không tìm được người muốn tìm.
Tô Mạt cũng biết họ đã cố hết sức, kẻ địch là có chuẩn bị mà đến, bọn họ có gấp cũng không được.
Kim Kết gấp đến độ ngày nào cũng khóc, "Tiểu thư là do em không tốt."
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Ban đầu đám quan binh kia có phản ứng không vừa ý lắm, nhưng vừa nhìn thấy hắn là Nhị công tử phủ Quốc công, lại là nhị ca của vương phi tương lai của Tề vương thì thái độ lập tức thay đổi, cẩn thận đón tiếp, nói là lập tức cho người báo lên trên, ngoài ra còn có dán bức họa các kiểu.Trong lúc này mọi người cũng không có manh mối gì, chỉ có thể trở về phủ trước.Hoàng Phủ Cẩn vừa mới ra khỏi cung, trên người vẫn là bộ triều phục chưa kịp thay, liền vội vàng tới phủ Quốc Công gặp Tô Mạt.Y phục màu đen được thêu kim long càng tăng thêm vẻ tuấn tú của hắn, một đôi mắt sâu thẳm khi nhìn thấy nàng thì như bừng sáng.Tuy mấy ngày nay hắn rất bận rộn nhưng không có vẻ mệt mỏi, tinh thần vẫn sảng khoái như cũ."Mạt nhi, xảy ra chuyện gì vậy?" Hoàng Phủ Cẩn thấy Kim Kết khóc sưng đỏ đôi mắt, sắc mặt ngưng trọng của Tô Mạt và bộ dạng khẩn trương của Tô Việt, hắn lập tức biết có chuyện đã xảy ra.Tô Mạt đơn giản đem chuyện đã xảy ra nói cho hắn biết: "Không biết ai lại muốn bắt Thủy Muội đi."Thủy Muội chỉ là một nha đầu bình thường, không có bối cảnh, nếu nói là vì đi theo nàng mới bị bắt để uy hiếp thì cũng hơi gượng ép.Bọn họ làm sao có thể chắc là nàng sẽ vì một Thủy Muội mà thỏa hiệp? Huống hồ Thủy Muội cũng không có quan hệ nhiều với Tô gia, với võ công của người áo choàng đó, nếu muốn một người đi cũng không phải là quá khó.Trong nhất thời mọi người đều không nghĩ ra đầu mối gì.Hoàng Phủ Cẩn an ủi nàng một lúc, lại cùng nàng thương lượng làm sao có thể tìm được tên áo choàng đó cứu Thủy Muội trở về, hắn cho người đi truyền tin cho Hoàng Phủ Giới, để cho Ngụy vương hỗ trợ.Hiện giờ trị an trong kinh thành đã thuộc phạm vị quản lý cả Hoàng Phủ Giới, xem ra hoàng đế ngày càng tin tưởng hắn, chẳng những đem binh quyền của đại doanh binh Tây Sơn cho hắn, lại còn để cho hắn phụ trách hoàng cung, Hoàng thành, trị an kinh thành.Ba chỗ trị an đều quy về một tay, đây là chuyện chưa từng có.Vài ngày sau, người của Hoàng Phủ Giới cơ hồ đem kinh thành lật tung lên, tóm được không ít đám lưu manh, du côn vô lại nhưng vẫn không tìm được người muốn tìm.Tô Mạt cũng biết họ đã cố hết sức, kẻ địch là có chuẩn bị mà đến, bọn họ có gấp cũng không được.Kim Kết gấp đến độ ngày nào cũng khóc, "Tiểu thư là do em không tốt."