Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1583
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt dẫn theo Thu Hà và mấy nha hoàn cùng đi, nàng phân phó Thu Hà đến nói với Kim Kết đưa người đến sảnh ngoài. Nàng cũng lập tức đi đến đó.Không lâu sau, Kim Kết cùng mấy nha hoàn dẫn theo hai tỷ muội Nhạc gia tiến vào.Hôm nay một người y phục màu trắng, một người y phục màu hồng, hai người đều rất đẹp, một thanh lịch như hoa sen, một rực rỡ như hoa đào.Tô Mạt đã hỏi qua, tỷ tỷ tên là Nhạc Phong Nhi, muội muội là Nhạc Lân Nhi. Nhạc gia cha mẹ mất sớm, từ nhỏ hai người đã nương tựa vào Nhạc Thiếu Sâm, thậm chí khi Nhạc Thiếu Sâm đi chinh chiến, các nàng cũng đi làm hậu phương.Nhạc Lâm Nhi đi vào liền trừng mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt mạnh mẽ nói: "Sao đi lâu như vậy, chẳng lẽ đường đường là phủ Quốc Công lại nghĩ muốn lừa gạt tỷ muội chúng ta đi vào để giết người diệt khẩu sao?"Kim Kết tức giận nói: "Muốn giết các ngươi thì có gì khó. Chẳng qua các ngươi có tư cách gì đáng để chúng ta giết, thật sự là tự dát vàng lên mặt."Nhạc Lâm Nhi trợn mắt lên muốn cãi nhau tiếp với Kim Kết, Nhạc Phong Nhị vội vàng ngăn lại, ôn nhu nói: "Lân Nhi, đừng như vậy, Kim Kết cô nương cũng là muốn tốt cho chúng ta thôi. Lại nói, Tô cô nương tâm địa thiện lương sao có thể làm chuyện bỉ ổi như vậy chứ."Kim Kết nghe thấy vậy cảm thấy không đơn giản, trong bông có kim, mắng chửi người không chút thô tục, bên ngoài thì là khen tặng thực chất là làm giảm đi phẩm chất của tiểu thư, nàng lạnh lùng nói: "Tiểu thư của chúng tôi chính là khinh thường gặp người mặt dày, vô liêm sỉ như vậy."Sắc mặt Nhạc Phong Nhi tái nhợt, thân thể hơi lắc lư, nắm lấy cánh tay của muội muội.Nhạc Lâm Nhi đang muốn mở miệng mắng, Nhạc Phong Nhi hai mắt rưng rưng, lắc đầu, "Lâm Nhi, đừng như vậy."Nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của nàng, Kim Kết tức giận muốn bùng nổ, đang muốn phản bác, Thu Hà lại xuất hiện nói: "Kim Kết tỷ tỷ, tiểu thư bảo tỷ dẫn khách vào."Kim Kết phủi tay đi trước, vào phòng bẩm báo với Tô Mạt một tiếng.Nhạc Lâm Nhi đỡ tỷ tỷ của mình, hai người hơi lung lay tiến vào, Nhạc Phong Nhi hành lễ còn Nhạc Lâm Nhi thì không, một đôi mắt xinh đẹp sắc bén nhìn Tô Mạt, đánh giá từ trên xuống dưới.So với tia X-quang còn lợi hại hơn.Kim Kết trách mắng: "Nhìn thấy tiểu thư mà dám vô lễ như vậy."Nhạc Phong Nhi nhìn muội muội mình một cái, nhắc nhở: "Lâm Nhi, mau hành lễ với Tô tiểu thư. Chúng ta không thể giống với những người không có học thức."
Tô Mạt dẫn theo Thu Hà và mấy nha hoàn cùng đi, nàng phân phó Thu Hà đến nói với Kim Kết đưa người đến sảnh ngoài. Nàng cũng lập tức đi đến đó.
Không lâu sau, Kim Kết cùng mấy nha hoàn dẫn theo hai tỷ muội Nhạc gia tiến vào.
Hôm nay một người y phục màu trắng, một người y phục màu hồng, hai người đều rất đẹp, một thanh lịch như hoa sen, một rực rỡ như hoa đào.
Tô Mạt đã hỏi qua, tỷ tỷ tên là Nhạc Phong Nhi, muội muội là Nhạc Lân Nhi. Nhạc gia cha mẹ mất sớm, từ nhỏ hai người đã nương tựa vào Nhạc Thiếu Sâm, thậm chí khi Nhạc Thiếu Sâm đi chinh chiến, các nàng cũng đi làm hậu phương.
Nhạc Lâm Nhi đi vào liền trừng mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt mạnh mẽ nói: "Sao đi lâu như vậy, chẳng lẽ đường đường là phủ Quốc Công lại nghĩ muốn lừa gạt tỷ muội chúng ta đi vào để giết người diệt khẩu sao?"
Kim Kết tức giận nói: "Muốn giết các ngươi thì có gì khó. Chẳng qua các ngươi có tư cách gì đáng để chúng ta giết, thật sự là tự dát vàng lên mặt."
Nhạc Lâm Nhi trợn mắt lên muốn cãi nhau tiếp với Kim Kết, Nhạc Phong Nhị vội vàng ngăn lại, ôn nhu nói: "Lân Nhi, đừng như vậy, Kim Kết cô nương cũng là muốn tốt cho chúng ta thôi. Lại nói, Tô cô nương tâm địa thiện lương sao có thể làm chuyện bỉ ổi như vậy chứ."
Kim Kết nghe thấy vậy cảm thấy không đơn giản, trong bông có kim, mắng chửi người không chút thô tục, bên ngoài thì là khen tặng thực chất là làm giảm đi phẩm chất của tiểu thư, nàng lạnh lùng nói: "Tiểu thư của chúng tôi chính là khinh thường gặp người mặt dày, vô liêm sỉ như vậy."
Sắc mặt Nhạc Phong Nhi tái nhợt, thân thể hơi lắc lư, nắm lấy cánh tay của muội muội.
Nhạc Lâm Nhi đang muốn mở miệng mắng, Nhạc Phong Nhi hai mắt rưng rưng, lắc đầu, "Lâm Nhi, đừng như vậy."
Nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của nàng, Kim Kết tức giận muốn bùng nổ, đang muốn phản bác, Thu Hà lại xuất hiện nói: "Kim Kết tỷ tỷ, tiểu thư bảo tỷ dẫn khách vào."
Kim Kết phủi tay đi trước, vào phòng bẩm báo với Tô Mạt một tiếng.
Nhạc Lâm Nhi đỡ tỷ tỷ của mình, hai người hơi lung lay tiến vào, Nhạc Phong Nhi hành lễ còn Nhạc Lâm Nhi thì không, một đôi mắt xinh đẹp sắc bén nhìn Tô Mạt, đánh giá từ trên xuống dưới.
So với tia X-quang còn lợi hại hơn.
Kim Kết trách mắng: "Nhìn thấy tiểu thư mà dám vô lễ như vậy."
Nhạc Phong Nhi nhìn muội muội mình một cái, nhắc nhở: "Lâm Nhi, mau hành lễ với Tô tiểu thư. Chúng ta không thể giống với những người không có học thức."
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt dẫn theo Thu Hà và mấy nha hoàn cùng đi, nàng phân phó Thu Hà đến nói với Kim Kết đưa người đến sảnh ngoài. Nàng cũng lập tức đi đến đó.Không lâu sau, Kim Kết cùng mấy nha hoàn dẫn theo hai tỷ muội Nhạc gia tiến vào.Hôm nay một người y phục màu trắng, một người y phục màu hồng, hai người đều rất đẹp, một thanh lịch như hoa sen, một rực rỡ như hoa đào.Tô Mạt đã hỏi qua, tỷ tỷ tên là Nhạc Phong Nhi, muội muội là Nhạc Lân Nhi. Nhạc gia cha mẹ mất sớm, từ nhỏ hai người đã nương tựa vào Nhạc Thiếu Sâm, thậm chí khi Nhạc Thiếu Sâm đi chinh chiến, các nàng cũng đi làm hậu phương.Nhạc Lâm Nhi đi vào liền trừng mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt mạnh mẽ nói: "Sao đi lâu như vậy, chẳng lẽ đường đường là phủ Quốc Công lại nghĩ muốn lừa gạt tỷ muội chúng ta đi vào để giết người diệt khẩu sao?"Kim Kết tức giận nói: "Muốn giết các ngươi thì có gì khó. Chẳng qua các ngươi có tư cách gì đáng để chúng ta giết, thật sự là tự dát vàng lên mặt."Nhạc Lâm Nhi trợn mắt lên muốn cãi nhau tiếp với Kim Kết, Nhạc Phong Nhị vội vàng ngăn lại, ôn nhu nói: "Lân Nhi, đừng như vậy, Kim Kết cô nương cũng là muốn tốt cho chúng ta thôi. Lại nói, Tô cô nương tâm địa thiện lương sao có thể làm chuyện bỉ ổi như vậy chứ."Kim Kết nghe thấy vậy cảm thấy không đơn giản, trong bông có kim, mắng chửi người không chút thô tục, bên ngoài thì là khen tặng thực chất là làm giảm đi phẩm chất của tiểu thư, nàng lạnh lùng nói: "Tiểu thư của chúng tôi chính là khinh thường gặp người mặt dày, vô liêm sỉ như vậy."Sắc mặt Nhạc Phong Nhi tái nhợt, thân thể hơi lắc lư, nắm lấy cánh tay của muội muội.Nhạc Lâm Nhi đang muốn mở miệng mắng, Nhạc Phong Nhi hai mắt rưng rưng, lắc đầu, "Lâm Nhi, đừng như vậy."Nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của nàng, Kim Kết tức giận muốn bùng nổ, đang muốn phản bác, Thu Hà lại xuất hiện nói: "Kim Kết tỷ tỷ, tiểu thư bảo tỷ dẫn khách vào."Kim Kết phủi tay đi trước, vào phòng bẩm báo với Tô Mạt một tiếng.Nhạc Lâm Nhi đỡ tỷ tỷ của mình, hai người hơi lung lay tiến vào, Nhạc Phong Nhi hành lễ còn Nhạc Lâm Nhi thì không, một đôi mắt xinh đẹp sắc bén nhìn Tô Mạt, đánh giá từ trên xuống dưới.So với tia X-quang còn lợi hại hơn.Kim Kết trách mắng: "Nhìn thấy tiểu thư mà dám vô lễ như vậy."Nhạc Phong Nhi nhìn muội muội mình một cái, nhắc nhở: "Lâm Nhi, mau hành lễ với Tô tiểu thư. Chúng ta không thể giống với những người không có học thức."