Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1586

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thấy Tô Mạt đồng ý, hai tỷ muội Nhạc gia cũng có chút ngạc nhiên, Nhạc Lâm Nhi đắc ý nhướng mày, nói với Tô Mạt: "Tỷ tỷ được yêu chiều từ nhỏ, sao có thể đi bộ về chứ, làm phiền các người chuẩn bị nhuyễn kiệu đưa tỷ tỷ ta về."Kim Kết tức giận đến mức lỗ tai như bốc hơi nước, quả thật là được một tấc lại muốn tiến một tấc, mũi hếch lên trời rồi."Các ngươi không đi bộ tới thì bay qua chắc?"Muốn ngồi kiệu sao? Nằm mơ đi.Ngồi kiệu phủ Quốc Công đến vương phủ, là muốn khoe khoang sao? Nghĩ hay thật?Ai ngờ Tô Mạt lại đồng ý, vẫn cười như cũ phân phó, "Thu Hà, đi bảo người chuẩn bị kiệu cho hai vị cô nương, đưa hai nàng về Tề vương phủ.""Tiểu thư!?" Kim Kết kinh ngạc tròn mắt nhìn.Tô Mạt liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: "Làm theo."Kim Kết ủy khuất đến mức sắp khóc, tại sao lại có thể như vậy, tiểu thư vì sao phải đối tốt với hai người họ như vậy?Hiện giờ Tô gia trên dưới đều sống rất hòa thuận, tiểu thư đối với mọi người rất khoan dung nhưng không bao gồm cả nữ nhân đến cướp đoạt vương gia chứ!Nhìn bộ dạng của hai nữ nhân kia, giọng điệu nói chuyện, rõ ràng là muốn đến thị uy, đến thể hiện sức mạnh của mình.Quá đáng giận mà!Tô Mạt không để ý đến Kim Kết, đứng dậy đi đến bên cạnh Nhạc Phong Nhi, khẽ cười nói: "Nhạc cô nương có còn yêu cầu gì nữa không?"Nhạc Phong Nhi nhẹ nhàng mím môi, hai mắt đẫm lệ, "Tô tiểu thư có thể thu lưu chúng ta, chúng ta vô cùng cảm kích, đâu nào còn có yêu cầu?"Nhạc Lâm Nhi hừ nói: "Nếu ngươi có thể đưa đại ca ta trở về, ngươi có thể sao?"Tô Mạt nhướng mày, "Nói vậy hai vị tiểu thư có thỉnh cầu này rồi?"Kim Kết mở to hai mắt nhìn, từ khi nào thì tiểu thư trở thành Quan Âm Bồ Tát luôn thỏa mãn nguyện vọng của người khác?Nhạc Lâm Nhi xuy một tiếng, "Dù chúng ta có yêu cầu, ngươi cũng không làm được. Vương gia cũng không làm được, ngươi thì làm được gì chứ? Ta chỉ cầu người không cần gây trở ngại việc vương gia giữ chúng ta lại, nếu điện hạ đối xử với tỷ tỷ của ta tốt, vẫn xin ngươi đừng có phá hoại."Trên mặt Tô Mạt vẫn không thể hiện ra điều gì, sảng khoái nói: "Được, được. Nếu Nhạc tiểu thư đã đạt được ba thỉnh cầu, như vậy mời trở về đi."Nhạc Lâm Nhi kinh ngạc nói: "Ba thỉnh cầu gì? Ta khi nào có ba thỉnh cầu rồi?"Khóe môi Tô Mạt nâng lên một nụ cười nhỏ, nguyên bản là đôi mắt ấm áp như gió xuân, bắt đầu xuất hiện lãnh ý, nàng thản nhiên nói: "Ý của ta là, nể tình Nhạc tướng quân đi theo vương gia lâu năm, ta sẽ thỏa mãn ba yêu cầu của các ngươi..."

Thấy Tô Mạt đồng ý, hai tỷ muội Nhạc gia cũng có chút ngạc nhiên, Nhạc Lâm Nhi đắc ý nhướng mày, nói với Tô Mạt: "Tỷ tỷ được yêu chiều từ nhỏ, sao có thể đi bộ về chứ, làm phiền các người chuẩn bị nhuyễn kiệu đưa tỷ tỷ ta về."

Kim Kết tức giận đến mức lỗ tai như bốc hơi nước, quả thật là được một tấc lại muốn tiến một tấc, mũi hếch lên trời rồi.

"Các ngươi không đi bộ tới thì bay qua chắc?"

Muốn ngồi kiệu sao? Nằm mơ đi.

Ngồi kiệu phủ Quốc Công đến vương phủ, là muốn khoe khoang sao? Nghĩ hay thật?

Ai ngờ Tô Mạt lại đồng ý, vẫn cười như cũ phân phó, "Thu Hà, đi bảo người chuẩn bị kiệu cho hai vị cô nương, đưa hai nàng về Tề vương phủ."

"Tiểu thư!?" Kim Kết kinh ngạc tròn mắt nhìn.

Tô Mạt liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: "Làm theo."

Kim Kết ủy khuất đến mức sắp khóc, tại sao lại có thể như vậy, tiểu thư vì sao phải đối tốt với hai người họ như vậy?

Hiện giờ Tô gia trên dưới đều sống rất hòa thuận, tiểu thư đối với mọi người rất khoan dung nhưng không bao gồm cả nữ nhân đến cướp đoạt vương gia chứ!

Nhìn bộ dạng của hai nữ nhân kia, giọng điệu nói chuyện, rõ ràng là muốn đến thị uy, đến thể hiện sức mạnh của mình.

Quá đáng giận mà!

Tô Mạt không để ý đến Kim Kết, đứng dậy đi đến bên cạnh Nhạc Phong Nhi, khẽ cười nói: "Nhạc cô nương có còn yêu cầu gì nữa không?"

Nhạc Phong Nhi nhẹ nhàng mím môi, hai mắt đẫm lệ, "Tô tiểu thư có thể thu lưu chúng ta, chúng ta vô cùng cảm kích, đâu nào còn có yêu cầu?"

Nhạc Lâm Nhi hừ nói: "Nếu ngươi có thể đưa đại ca ta trở về, ngươi có thể sao?"

Tô Mạt nhướng mày, "Nói vậy hai vị tiểu thư có thỉnh cầu này rồi?"

Kim Kết mở to hai mắt nhìn, từ khi nào thì tiểu thư trở thành Quan Âm Bồ Tát luôn thỏa mãn nguyện vọng của người khác?

Nhạc Lâm Nhi xuy một tiếng, "Dù chúng ta có yêu cầu, ngươi cũng không làm được. Vương gia cũng không làm được, ngươi thì làm được gì chứ? Ta chỉ cầu người không cần gây trở ngại việc vương gia giữ chúng ta lại, nếu điện hạ đối xử với tỷ tỷ của ta tốt, vẫn xin ngươi đừng có phá hoại."

Trên mặt Tô Mạt vẫn không thể hiện ra điều gì, sảng khoái nói: "Được, được. Nếu Nhạc tiểu thư đã đạt được ba thỉnh cầu, như vậy mời trở về đi."

Nhạc Lâm Nhi kinh ngạc nói: "Ba thỉnh cầu gì? Ta khi nào có ba thỉnh cầu rồi?"

Khóe môi Tô Mạt nâng lên một nụ cười nhỏ, nguyên bản là đôi mắt ấm áp như gió xuân, bắt đầu xuất hiện lãnh ý, nàng thản nhiên nói: "Ý của ta là, nể tình Nhạc tướng quân đi theo vương gia lâu năm, ta sẽ thỏa mãn ba yêu cầu của các ngươi..."

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thấy Tô Mạt đồng ý, hai tỷ muội Nhạc gia cũng có chút ngạc nhiên, Nhạc Lâm Nhi đắc ý nhướng mày, nói với Tô Mạt: "Tỷ tỷ được yêu chiều từ nhỏ, sao có thể đi bộ về chứ, làm phiền các người chuẩn bị nhuyễn kiệu đưa tỷ tỷ ta về."Kim Kết tức giận đến mức lỗ tai như bốc hơi nước, quả thật là được một tấc lại muốn tiến một tấc, mũi hếch lên trời rồi."Các ngươi không đi bộ tới thì bay qua chắc?"Muốn ngồi kiệu sao? Nằm mơ đi.Ngồi kiệu phủ Quốc Công đến vương phủ, là muốn khoe khoang sao? Nghĩ hay thật?Ai ngờ Tô Mạt lại đồng ý, vẫn cười như cũ phân phó, "Thu Hà, đi bảo người chuẩn bị kiệu cho hai vị cô nương, đưa hai nàng về Tề vương phủ.""Tiểu thư!?" Kim Kết kinh ngạc tròn mắt nhìn.Tô Mạt liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: "Làm theo."Kim Kết ủy khuất đến mức sắp khóc, tại sao lại có thể như vậy, tiểu thư vì sao phải đối tốt với hai người họ như vậy?Hiện giờ Tô gia trên dưới đều sống rất hòa thuận, tiểu thư đối với mọi người rất khoan dung nhưng không bao gồm cả nữ nhân đến cướp đoạt vương gia chứ!Nhìn bộ dạng của hai nữ nhân kia, giọng điệu nói chuyện, rõ ràng là muốn đến thị uy, đến thể hiện sức mạnh của mình.Quá đáng giận mà!Tô Mạt không để ý đến Kim Kết, đứng dậy đi đến bên cạnh Nhạc Phong Nhi, khẽ cười nói: "Nhạc cô nương có còn yêu cầu gì nữa không?"Nhạc Phong Nhi nhẹ nhàng mím môi, hai mắt đẫm lệ, "Tô tiểu thư có thể thu lưu chúng ta, chúng ta vô cùng cảm kích, đâu nào còn có yêu cầu?"Nhạc Lâm Nhi hừ nói: "Nếu ngươi có thể đưa đại ca ta trở về, ngươi có thể sao?"Tô Mạt nhướng mày, "Nói vậy hai vị tiểu thư có thỉnh cầu này rồi?"Kim Kết mở to hai mắt nhìn, từ khi nào thì tiểu thư trở thành Quan Âm Bồ Tát luôn thỏa mãn nguyện vọng của người khác?Nhạc Lâm Nhi xuy một tiếng, "Dù chúng ta có yêu cầu, ngươi cũng không làm được. Vương gia cũng không làm được, ngươi thì làm được gì chứ? Ta chỉ cầu người không cần gây trở ngại việc vương gia giữ chúng ta lại, nếu điện hạ đối xử với tỷ tỷ của ta tốt, vẫn xin ngươi đừng có phá hoại."Trên mặt Tô Mạt vẫn không thể hiện ra điều gì, sảng khoái nói: "Được, được. Nếu Nhạc tiểu thư đã đạt được ba thỉnh cầu, như vậy mời trở về đi."Nhạc Lâm Nhi kinh ngạc nói: "Ba thỉnh cầu gì? Ta khi nào có ba thỉnh cầu rồi?"Khóe môi Tô Mạt nâng lên một nụ cười nhỏ, nguyên bản là đôi mắt ấm áp như gió xuân, bắt đầu xuất hiện lãnh ý, nàng thản nhiên nói: "Ý của ta là, nể tình Nhạc tướng quân đi theo vương gia lâu năm, ta sẽ thỏa mãn ba yêu cầu của các ngươi..."

Chương 1586