Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1589
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sau chuyện Tống Dung Hoa cùng Vũ Cơ, tình cảm của Hoàng Phủ Cẩn và nàng rất thuận lợi, có phần thả lỏng cảnh giác, theo bản năng nghĩ rằng không còn ai dám đặt tâm tư lên Hoàng Phủ Cẩn nữa rồi.Không ngờ vẫn có người không sợ chết như vậy.Vậy nàng sẽ thanh toàn cho các nàng!Thấy nàng nói nhẹ nhàng, Tô Nhân Vũ và lão phu nhân cũng biết nàng không vui lắm, bọn họ biết đứa cháu này của họ, khi có chuyện liền giấu trong lòng, không phải là loại tiểu cô nương suốt ngày ầm ĩ.Nhưng nàng đã lớn, bọn họ cũng phải tín nhiệm nàng, tin rằng nàng sẽ có thể xử lý tốt chuyện của mình.Cho nên bọn họ cũng không hỏi nhiều, sợ nàng không thoải mái.Một lúc sau, Hỉ Thước ôm Bàn Bàn, An Bình công chúa ôm Khang Nhi đồng thời đi vào.Hiện giờ dù Hỉ Thước không được đưa lên là vợ cả nhưng vẫn được đối đãi như phu nhân, dù là nơi ở, đồ ăn hay trang phục, đều là đồ tốt. Tuy rằng trong lòng Tô Nhân Vũ vẫn yêu Doanh Nhi, nhưng biết rõ mình còn có trách nhiệm của một người con, người cha, người chồng, cho nên hiện giờ bên cạnh ông chỉ còn lại mỗi Hỉ Thước.Mà đối với An Bình công chúa mọi người đều rất bất đắc dĩ.Tô Trì tính tình không tốt, từ sau chuyện của thái tử tinh thần của hắn sa sút, oán hận Tô gia không giúp thái tử mà lại giúp người ngoài đối phó ngược lại, dẫn đến cục diện hiện nay.Vài lần hắn mượn rượu làm loạn, muốn phát tiết oán hận, Tô Nhân Vũ trong lúc tức giận đã giam lỏng hắn lại, có người canh giữ không cho hắn tùy tiện ra ngoài.Vốn là lão phu nhân có ý muốn An Bình công chúa và đứa nhỏ sang ở cùng bà, nhưng An Bình công chúa vẫn luôn nghĩ cách giúp Tô Trì, không muốn rời bỏ hắn, cho nên vẫn ở cạnh hắn.Lúc đầu Tô Trì cũng đánh cũng mắng, hiện giờ trái lại tốt hơn chút.Ít nhất bên ngoài không nhìn ra bị thương ở đâu.Người Tô gia rất áy náy với công chúa, rất muốn giúp nàng thoát khỏi Tô Trì, chỉ là nàng không chịu, nàng vẫn luôn yêu Tô Trì, bọn họ cũng không thể bắt ép, chỉ có thể dùng mọi khả năng trợ giúp nàng, trách để Tô Trì làm ra chuyện gì quá phận.Tô Mạt nhìn An Bình vẫn cười như trước, chỉ là trong mắt có tia u buồn, không giống như trước.Trước đây dù Tô Trì có mắng nàng thì cũng không có chút hối hận, chẳng lẽ Tô Trì đã làm ra chuyện gì quá phận rồi?
Sau chuyện Tống Dung Hoa cùng Vũ Cơ, tình cảm của Hoàng Phủ Cẩn và nàng rất thuận lợi, có phần thả lỏng cảnh giác, theo bản năng nghĩ rằng không còn ai dám đặt tâm tư lên Hoàng Phủ Cẩn nữa rồi.
Không ngờ vẫn có người không sợ chết như vậy.
Vậy nàng sẽ thanh toàn cho các nàng!
Thấy nàng nói nhẹ nhàng, Tô Nhân Vũ và lão phu nhân cũng biết nàng không vui lắm, bọn họ biết đứa cháu này của họ, khi có chuyện liền giấu trong lòng, không phải là loại tiểu cô nương suốt ngày ầm ĩ.
Nhưng nàng đã lớn, bọn họ cũng phải tín nhiệm nàng, tin rằng nàng sẽ có thể xử lý tốt chuyện của mình.
Cho nên bọn họ cũng không hỏi nhiều, sợ nàng không thoải mái.
Một lúc sau, Hỉ Thước ôm Bàn Bàn, An Bình công chúa ôm Khang Nhi đồng thời đi vào.
Hiện giờ dù Hỉ Thước không được đưa lên là vợ cả nhưng vẫn được đối đãi như phu nhân, dù là nơi ở, đồ ăn hay trang phục, đều là đồ tốt. Tuy rằng trong lòng Tô Nhân Vũ vẫn yêu Doanh Nhi, nhưng biết rõ mình còn có trách nhiệm của một người con, người cha, người chồng, cho nên hiện giờ bên cạnh ông chỉ còn lại mỗi Hỉ Thước.
Mà đối với An Bình công chúa mọi người đều rất bất đắc dĩ.
Tô Trì tính tình không tốt, từ sau chuyện của thái tử tinh thần của hắn sa sút, oán hận Tô gia không giúp thái tử mà lại giúp người ngoài đối phó ngược lại, dẫn đến cục diện hiện nay.
Vài lần hắn mượn rượu làm loạn, muốn phát tiết oán hận, Tô Nhân Vũ trong lúc tức giận đã giam lỏng hắn lại, có người canh giữ không cho hắn tùy tiện ra ngoài.
Vốn là lão phu nhân có ý muốn An Bình công chúa và đứa nhỏ sang ở cùng bà, nhưng An Bình công chúa vẫn luôn nghĩ cách giúp Tô Trì, không muốn rời bỏ hắn, cho nên vẫn ở cạnh hắn.
Lúc đầu Tô Trì cũng đánh cũng mắng, hiện giờ trái lại tốt hơn chút.
Ít nhất bên ngoài không nhìn ra bị thương ở đâu.
Người Tô gia rất áy náy với công chúa, rất muốn giúp nàng thoát khỏi Tô Trì, chỉ là nàng không chịu, nàng vẫn luôn yêu Tô Trì, bọn họ cũng không thể bắt ép, chỉ có thể dùng mọi khả năng trợ giúp nàng, trách để Tô Trì làm ra chuyện gì quá phận.
Tô Mạt nhìn An Bình vẫn cười như trước, chỉ là trong mắt có tia u buồn, không giống như trước.
Trước đây dù Tô Trì có mắng nàng thì cũng không có chút hối hận, chẳng lẽ Tô Trì đã làm ra chuyện gì quá phận rồi?
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sau chuyện Tống Dung Hoa cùng Vũ Cơ, tình cảm của Hoàng Phủ Cẩn và nàng rất thuận lợi, có phần thả lỏng cảnh giác, theo bản năng nghĩ rằng không còn ai dám đặt tâm tư lên Hoàng Phủ Cẩn nữa rồi.Không ngờ vẫn có người không sợ chết như vậy.Vậy nàng sẽ thanh toàn cho các nàng!Thấy nàng nói nhẹ nhàng, Tô Nhân Vũ và lão phu nhân cũng biết nàng không vui lắm, bọn họ biết đứa cháu này của họ, khi có chuyện liền giấu trong lòng, không phải là loại tiểu cô nương suốt ngày ầm ĩ.Nhưng nàng đã lớn, bọn họ cũng phải tín nhiệm nàng, tin rằng nàng sẽ có thể xử lý tốt chuyện của mình.Cho nên bọn họ cũng không hỏi nhiều, sợ nàng không thoải mái.Một lúc sau, Hỉ Thước ôm Bàn Bàn, An Bình công chúa ôm Khang Nhi đồng thời đi vào.Hiện giờ dù Hỉ Thước không được đưa lên là vợ cả nhưng vẫn được đối đãi như phu nhân, dù là nơi ở, đồ ăn hay trang phục, đều là đồ tốt. Tuy rằng trong lòng Tô Nhân Vũ vẫn yêu Doanh Nhi, nhưng biết rõ mình còn có trách nhiệm của một người con, người cha, người chồng, cho nên hiện giờ bên cạnh ông chỉ còn lại mỗi Hỉ Thước.Mà đối với An Bình công chúa mọi người đều rất bất đắc dĩ.Tô Trì tính tình không tốt, từ sau chuyện của thái tử tinh thần của hắn sa sút, oán hận Tô gia không giúp thái tử mà lại giúp người ngoài đối phó ngược lại, dẫn đến cục diện hiện nay.Vài lần hắn mượn rượu làm loạn, muốn phát tiết oán hận, Tô Nhân Vũ trong lúc tức giận đã giam lỏng hắn lại, có người canh giữ không cho hắn tùy tiện ra ngoài.Vốn là lão phu nhân có ý muốn An Bình công chúa và đứa nhỏ sang ở cùng bà, nhưng An Bình công chúa vẫn luôn nghĩ cách giúp Tô Trì, không muốn rời bỏ hắn, cho nên vẫn ở cạnh hắn.Lúc đầu Tô Trì cũng đánh cũng mắng, hiện giờ trái lại tốt hơn chút.Ít nhất bên ngoài không nhìn ra bị thương ở đâu.Người Tô gia rất áy náy với công chúa, rất muốn giúp nàng thoát khỏi Tô Trì, chỉ là nàng không chịu, nàng vẫn luôn yêu Tô Trì, bọn họ cũng không thể bắt ép, chỉ có thể dùng mọi khả năng trợ giúp nàng, trách để Tô Trì làm ra chuyện gì quá phận.Tô Mạt nhìn An Bình vẫn cười như trước, chỉ là trong mắt có tia u buồn, không giống như trước.Trước đây dù Tô Trì có mắng nàng thì cũng không có chút hối hận, chẳng lẽ Tô Trì đã làm ra chuyện gì quá phận rồi?