Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1594

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… An Bình muốn ngăn Tô Mạt lại nhưng lại không mở miệng được.Dù sao Tô Mạt cũng là vì mình, nhưng... nàng sợ Tô Trì càng thêm oán giận nàng, không muốn gặp nàng, trong lòng vội vô cùng mà không biết phải làm thế nào, nhất thời chỉ biết khóc.Tô Mạt đến gần Tô Trì, đôi con ngươi đen bóng tràn đầy sự tức giận, giống như chuẩn bị giết hắn.Tô Trì bị ánh mắt sắc bén của nàng làm cho sợ co rúm người lại, nhưng vẫn còn mạnh miệng, Tô Mạt lạnh lùng nói tiếp: "Tô Trì nếu như ngươi là nam nhân thì phải biết trách nhiệm của nam nhân. Hiện giờ ngươi đã có vợ có con, đã là đàn ông trưởng thành. Đừng động một tí là đánh nữ nhân, lấy nữ nhân làm nơi trút giận. Hôm nay ta trịnh trọng cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám đụng đến một ngón tay của công chúa, ta sẽ lấy của ngươi một ngón tay, tuyệt đối không có nhân nhượng!"Giọng nói của nàng vốn rất trong trẻo, mang theo chút ngọt ngào, nhưng hiện giờ giọng nói của nàng lạnh lùng, không có nhiều lực uy hiếp, ngược lại giống như từ một đứa trẻ đang nổi giận vậy.Nhưng khi Tô Trì nghe thấy lại không thể đáp lại, vì hắn biết nàng là người như thế nào.Thủ đoạn tàn nhẫn, sáng suốt, dũng cảm, thái tử cũng không phải là đối thủ của nàng.Tô Văn Nhi, Tả Nghi Lan, Hoàng đế,...Bọn họ đều không phải là đối thủ của nàng!Hắn hừ một tiếng, Tô Mạt không thèm nhìn, tiếp tục nói: "Nếu như ngươi cảm thấy chúng ta ép buộc ngươi, cũng có thể rời khỏi Tô gia, thậm chí không cần mang họ Tô nữa. Dù sao Tô gia cũng không thiếu người kế thừa hương khói!""Mơ tưởng, ngươi đừng mơ! Muốn đuổi ta đi, không dễ dàng vậy đâu!" Tô Trì gào thét, "Đừng tưởng rằng ngươi và Tô Việt sẽ tốt, đừng nghĩ đem những thứ của ta giao cho hắn, không dễ dàng vậy đâu. Ta nói cho ngươi biết Tô Mạt, hương lâu, ngân hàng tư nhân, vườn hoa, đều là của Tô gia, đều là dùng tiền Tô gia để mở, vậy thì đó là của ta! Ta chính là đương gia chân chính của Tô gia, các người là thá gì chứ?"Nữ nhân tên Quan Mị kia thấy hắn như vậy, một tay ôm mặt, phụ họa nói: "Đại gia, đúng là như vậy, người mới là trưởng tử, muốn làm thế nào thì làm thế ấy, bọn họ có thể quản người sao? Nam nhân đánh lão bà, chẳng lẽ còn cần người khác dạy dỗ sao?"Tô Mạt quay đầu liếc nhìn Quan Mị một cái, khiến nữ nhân kia sợ hãi lui lại, bật khóc nức nở.

An Bình muốn ngăn Tô Mạt lại nhưng lại không mở miệng được.

Dù sao Tô Mạt cũng là vì mình, nhưng... nàng sợ Tô Trì càng thêm oán giận nàng, không muốn gặp nàng, trong lòng vội vô cùng mà không biết phải làm thế nào, nhất thời chỉ biết khóc.

Tô Mạt đến gần Tô Trì, đôi con ngươi đen bóng tràn đầy sự tức giận, giống như chuẩn bị giết hắn.

Tô Trì bị ánh mắt sắc bén của nàng làm cho sợ co rúm người lại, nhưng vẫn còn mạnh miệng, Tô Mạt lạnh lùng nói tiếp: "Tô Trì nếu như ngươi là nam nhân thì phải biết trách nhiệm của nam nhân. Hiện giờ ngươi đã có vợ có con, đã là đàn ông trưởng thành. Đừng động một tí là đánh nữ nhân, lấy nữ nhân làm nơi trút giận. Hôm nay ta trịnh trọng cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám đụng đến một ngón tay của công chúa, ta sẽ lấy của ngươi một ngón tay, tuyệt đối không có nhân nhượng!"

Giọng nói của nàng vốn rất trong trẻo, mang theo chút ngọt ngào, nhưng hiện giờ giọng nói của nàng lạnh lùng, không có nhiều lực uy hiếp, ngược lại giống như từ một đứa trẻ đang nổi giận vậy.

Nhưng khi Tô Trì nghe thấy lại không thể đáp lại, vì hắn biết nàng là người như thế nào.

Thủ đoạn tàn nhẫn, sáng suốt, dũng cảm, thái tử cũng không phải là đối thủ của nàng.

Tô Văn Nhi, Tả Nghi Lan, Hoàng đế,...

Bọn họ đều không phải là đối thủ của nàng!

Hắn hừ một tiếng, Tô Mạt không thèm nhìn, tiếp tục nói: "Nếu như ngươi cảm thấy chúng ta ép buộc ngươi, cũng có thể rời khỏi Tô gia, thậm chí không cần mang họ Tô nữa. Dù sao Tô gia cũng không thiếu người kế thừa hương khói!"

"Mơ tưởng, ngươi đừng mơ! Muốn đuổi ta đi, không dễ dàng vậy đâu!" Tô Trì gào thét, "Đừng tưởng rằng ngươi và Tô Việt sẽ tốt, đừng nghĩ đem những thứ của ta giao cho hắn, không dễ dàng vậy đâu. Ta nói cho ngươi biết Tô Mạt, hương lâu, ngân hàng tư nhân, vườn hoa, đều là của Tô gia, đều là dùng tiền Tô gia để mở, vậy thì đó là của ta! Ta chính là đương gia chân chính của Tô gia, các người là thá gì chứ?"

Nữ nhân tên Quan Mị kia thấy hắn như vậy, một tay ôm mặt, phụ họa nói: "Đại gia, đúng là như vậy, người mới là trưởng tử, muốn làm thế nào thì làm thế ấy, bọn họ có thể quản người sao? Nam nhân đánh lão bà, chẳng lẽ còn cần người khác dạy dỗ sao?"

Tô Mạt quay đầu liếc nhìn Quan Mị một cái, khiến nữ nhân kia sợ hãi lui lại, bật khóc nức nở.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… An Bình muốn ngăn Tô Mạt lại nhưng lại không mở miệng được.Dù sao Tô Mạt cũng là vì mình, nhưng... nàng sợ Tô Trì càng thêm oán giận nàng, không muốn gặp nàng, trong lòng vội vô cùng mà không biết phải làm thế nào, nhất thời chỉ biết khóc.Tô Mạt đến gần Tô Trì, đôi con ngươi đen bóng tràn đầy sự tức giận, giống như chuẩn bị giết hắn.Tô Trì bị ánh mắt sắc bén của nàng làm cho sợ co rúm người lại, nhưng vẫn còn mạnh miệng, Tô Mạt lạnh lùng nói tiếp: "Tô Trì nếu như ngươi là nam nhân thì phải biết trách nhiệm của nam nhân. Hiện giờ ngươi đã có vợ có con, đã là đàn ông trưởng thành. Đừng động một tí là đánh nữ nhân, lấy nữ nhân làm nơi trút giận. Hôm nay ta trịnh trọng cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám đụng đến một ngón tay của công chúa, ta sẽ lấy của ngươi một ngón tay, tuyệt đối không có nhân nhượng!"Giọng nói của nàng vốn rất trong trẻo, mang theo chút ngọt ngào, nhưng hiện giờ giọng nói của nàng lạnh lùng, không có nhiều lực uy hiếp, ngược lại giống như từ một đứa trẻ đang nổi giận vậy.Nhưng khi Tô Trì nghe thấy lại không thể đáp lại, vì hắn biết nàng là người như thế nào.Thủ đoạn tàn nhẫn, sáng suốt, dũng cảm, thái tử cũng không phải là đối thủ của nàng.Tô Văn Nhi, Tả Nghi Lan, Hoàng đế,...Bọn họ đều không phải là đối thủ của nàng!Hắn hừ một tiếng, Tô Mạt không thèm nhìn, tiếp tục nói: "Nếu như ngươi cảm thấy chúng ta ép buộc ngươi, cũng có thể rời khỏi Tô gia, thậm chí không cần mang họ Tô nữa. Dù sao Tô gia cũng không thiếu người kế thừa hương khói!""Mơ tưởng, ngươi đừng mơ! Muốn đuổi ta đi, không dễ dàng vậy đâu!" Tô Trì gào thét, "Đừng tưởng rằng ngươi và Tô Việt sẽ tốt, đừng nghĩ đem những thứ của ta giao cho hắn, không dễ dàng vậy đâu. Ta nói cho ngươi biết Tô Mạt, hương lâu, ngân hàng tư nhân, vườn hoa, đều là của Tô gia, đều là dùng tiền Tô gia để mở, vậy thì đó là của ta! Ta chính là đương gia chân chính của Tô gia, các người là thá gì chứ?"Nữ nhân tên Quan Mị kia thấy hắn như vậy, một tay ôm mặt, phụ họa nói: "Đại gia, đúng là như vậy, người mới là trưởng tử, muốn làm thế nào thì làm thế ấy, bọn họ có thể quản người sao? Nam nhân đánh lão bà, chẳng lẽ còn cần người khác dạy dỗ sao?"Tô Mạt quay đầu liếc nhìn Quan Mị một cái, khiến nữ nhân kia sợ hãi lui lại, bật khóc nức nở.

Chương 1594