Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1597
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt ngồi trên giường quý phi, Thu Hà và vài nha hoàn khác lập tức bưng chậu nước rửa mặt và khăn tới hầu hạ nàng lau mặt.Một tiểu nha hoàn bưng chậu nước, động tác của Thu Hà rất nhanh nhẹn, vì thấy Kim Kết quỳ ở đó gần một ngày, các nàng cũng không biết lý do vì sao lại như vậy nên không ai dám thở mạnh, sợ bị trách phạt.Dù từ trước đến nay tiểu thư chưa quát mắng bọn họ bao giờ, cho dù có mắc lỗi gì thì người vẫn rất khoan dung.Bị phạt như Kim Kết bây giờ thì mới là lần đầu tiên.Bảo Thu Hà bưng lên một ly trà sữa hạnh nhân, Tô Mạt để các nàng lui ra, đi nghỉ ngơi.Tô Mạt đi đến trước mặt Kim Kết, nhìn nàng ôn nhu nói: "Kim Kết."Kim Kết lại bắt đầu nức nở, thấy tiểu thư gọi nàng nhẹ nhàng như vậy, trong lòng ê ẩm, nước mắt lại rơi nhiều hơn.Tô Mạt thở dài, "Nhìn em xem, vậy mà cũng khóc được, em khóc cái gì chứ?"Kim Kết vẫn tiếp tục khóc, chui đầu vào trong lòng Tô Mạt, "Tiểu thư, người đừng đuổi em đi. Kim Kết cả đời đều đi theo người , hầu hạ người, van cầu người, đừng đuổi em đi. Em có làm sai chuyện gì tiểu thư có thể đánh, có thể mắng, em sẽ không oán một câu."Tô Mạt đỡ nàng đứng dậy, lấy khăn lau mặt cho nàng, sửa lại tóc cho nàng, ôn nhu nói: "Kim Kết, em cũng biết từ trước đến giờ ta chưa bao giờ coi em như nha hoàn. Từ ngày đầu tiên chúng ta nhận thức, em nói em sẽ làm đại a đầu của ta, thì lúc đó ta đã thề, ta sẽ coi em như tỷ muội của ta."Kim Kết càng khóc nhiều hơn, giọng nói khàn khàn: "Là em sai rồi, tiểu thư, là em sai rồi, em không tốt, làm phiền đến người rồi."Nàng đang muốn nói đến chuyện tỷ muội Nhạc gia lấy nàng để châm chọc tiểu thư không quản nghiêm hạ nhân.Tô Mạt cười cười, nàng mới không để ý đến điểm đó, hai tỷ muội Nhạc gia chỉ là một hộ nhỏ phát đạt, mắt không nhìn được xa, muốn với tới vương gia, vậy phải xem nàng đồng ý hay không đã.Tô Mạt nắm lấy vai Kim Kết, "Đại Kết Tử, em là tỷ muội tốt của ta, em vẫn luôn bảo vệ cho ra, trong lòng ta cảm kích em rất nhiều. Nhưng em biết không, ta không muốn em cứ luôn nghĩ rằng mình là nha hoàn của ta, ta muốn em là tỷ muội của ta. Em đã trưởng thành, cũng nên có cuộc sống riêng của mình, có một số việc không phải cứ nổi giận thì có thể giải quyết được vấn đề. Em tức giận thì sẽ mất đi lý trí, càng dễ bị người khác bắt được nhược điểm!"
Tô Mạt ngồi trên giường quý phi, Thu Hà và vài nha hoàn khác lập tức bưng chậu nước rửa mặt và khăn tới hầu hạ nàng lau mặt.
Một tiểu nha hoàn bưng chậu nước, động tác của Thu Hà rất nhanh nhẹn, vì thấy Kim Kết quỳ ở đó gần một ngày, các nàng cũng không biết lý do vì sao lại như vậy nên không ai dám thở mạnh, sợ bị trách phạt.
Dù từ trước đến nay tiểu thư chưa quát mắng bọn họ bao giờ, cho dù có mắc lỗi gì thì người vẫn rất khoan dung.
Bị phạt như Kim Kết bây giờ thì mới là lần đầu tiên.
Bảo Thu Hà bưng lên một ly trà sữa hạnh nhân, Tô Mạt để các nàng lui ra, đi nghỉ ngơi.
Tô Mạt đi đến trước mặt Kim Kết, nhìn nàng ôn nhu nói: "Kim Kết."
Kim Kết lại bắt đầu nức nở, thấy tiểu thư gọi nàng nhẹ nhàng như vậy, trong lòng ê ẩm, nước mắt lại rơi nhiều hơn.
Tô Mạt thở dài, "Nhìn em xem, vậy mà cũng khóc được, em khóc cái gì chứ?"
Kim Kết vẫn tiếp tục khóc, chui đầu vào trong lòng Tô Mạt, "Tiểu thư, người đừng đuổi em đi. Kim Kết cả đời đều đi theo người , hầu hạ người, van cầu người, đừng đuổi em đi. Em có làm sai chuyện gì tiểu thư có thể đánh, có thể mắng, em sẽ không oán một câu."
Tô Mạt đỡ nàng đứng dậy, lấy khăn lau mặt cho nàng, sửa lại tóc cho nàng, ôn nhu nói: "Kim Kết, em cũng biết từ trước đến giờ ta chưa bao giờ coi em như nha hoàn. Từ ngày đầu tiên chúng ta nhận thức, em nói em sẽ làm đại a đầu của ta, thì lúc đó ta đã thề, ta sẽ coi em như tỷ muội của ta."
Kim Kết càng khóc nhiều hơn, giọng nói khàn khàn: "Là em sai rồi, tiểu thư, là em sai rồi, em không tốt, làm phiền đến người rồi."
Nàng đang muốn nói đến chuyện tỷ muội Nhạc gia lấy nàng để châm chọc tiểu thư không quản nghiêm hạ nhân.
Tô Mạt cười cười, nàng mới không để ý đến điểm đó, hai tỷ muội Nhạc gia chỉ là một hộ nhỏ phát đạt, mắt không nhìn được xa, muốn với tới vương gia, vậy phải xem nàng đồng ý hay không đã.
Tô Mạt nắm lấy vai Kim Kết, "Đại Kết Tử, em là tỷ muội tốt của ta, em vẫn luôn bảo vệ cho ra, trong lòng ta cảm kích em rất nhiều. Nhưng em biết không, ta không muốn em cứ luôn nghĩ rằng mình là nha hoàn của ta, ta muốn em là tỷ muội của ta. Em đã trưởng thành, cũng nên có cuộc sống riêng của mình, có một số việc không phải cứ nổi giận thì có thể giải quyết được vấn đề. Em tức giận thì sẽ mất đi lý trí, càng dễ bị người khác bắt được nhược điểm!"
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt ngồi trên giường quý phi, Thu Hà và vài nha hoàn khác lập tức bưng chậu nước rửa mặt và khăn tới hầu hạ nàng lau mặt.Một tiểu nha hoàn bưng chậu nước, động tác của Thu Hà rất nhanh nhẹn, vì thấy Kim Kết quỳ ở đó gần một ngày, các nàng cũng không biết lý do vì sao lại như vậy nên không ai dám thở mạnh, sợ bị trách phạt.Dù từ trước đến nay tiểu thư chưa quát mắng bọn họ bao giờ, cho dù có mắc lỗi gì thì người vẫn rất khoan dung.Bị phạt như Kim Kết bây giờ thì mới là lần đầu tiên.Bảo Thu Hà bưng lên một ly trà sữa hạnh nhân, Tô Mạt để các nàng lui ra, đi nghỉ ngơi.Tô Mạt đi đến trước mặt Kim Kết, nhìn nàng ôn nhu nói: "Kim Kết."Kim Kết lại bắt đầu nức nở, thấy tiểu thư gọi nàng nhẹ nhàng như vậy, trong lòng ê ẩm, nước mắt lại rơi nhiều hơn.Tô Mạt thở dài, "Nhìn em xem, vậy mà cũng khóc được, em khóc cái gì chứ?"Kim Kết vẫn tiếp tục khóc, chui đầu vào trong lòng Tô Mạt, "Tiểu thư, người đừng đuổi em đi. Kim Kết cả đời đều đi theo người , hầu hạ người, van cầu người, đừng đuổi em đi. Em có làm sai chuyện gì tiểu thư có thể đánh, có thể mắng, em sẽ không oán một câu."Tô Mạt đỡ nàng đứng dậy, lấy khăn lau mặt cho nàng, sửa lại tóc cho nàng, ôn nhu nói: "Kim Kết, em cũng biết từ trước đến giờ ta chưa bao giờ coi em như nha hoàn. Từ ngày đầu tiên chúng ta nhận thức, em nói em sẽ làm đại a đầu của ta, thì lúc đó ta đã thề, ta sẽ coi em như tỷ muội của ta."Kim Kết càng khóc nhiều hơn, giọng nói khàn khàn: "Là em sai rồi, tiểu thư, là em sai rồi, em không tốt, làm phiền đến người rồi."Nàng đang muốn nói đến chuyện tỷ muội Nhạc gia lấy nàng để châm chọc tiểu thư không quản nghiêm hạ nhân.Tô Mạt cười cười, nàng mới không để ý đến điểm đó, hai tỷ muội Nhạc gia chỉ là một hộ nhỏ phát đạt, mắt không nhìn được xa, muốn với tới vương gia, vậy phải xem nàng đồng ý hay không đã.Tô Mạt nắm lấy vai Kim Kết, "Đại Kết Tử, em là tỷ muội tốt của ta, em vẫn luôn bảo vệ cho ra, trong lòng ta cảm kích em rất nhiều. Nhưng em biết không, ta không muốn em cứ luôn nghĩ rằng mình là nha hoàn của ta, ta muốn em là tỷ muội của ta. Em đã trưởng thành, cũng nên có cuộc sống riêng của mình, có một số việc không phải cứ nổi giận thì có thể giải quyết được vấn đề. Em tức giận thì sẽ mất đi lý trí, càng dễ bị người khác bắt được nhược điểm!"