Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1622
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhạc Phong Nhi nức nở nói: "Công công, Phong nhi, khiến ngài, khiến ngài xấu mặt, thỉnh công công đưa chúng ta đến thôn trang."Nhạc Lâm Nhi hầm hừ nói: "Công công, người phải cho chúng ta công đạo, Tô Mạt quá coi thường người khác. Chẳng những không coi ai ra gì, lại còn vũ nhục người khác. Tỷ muội chúng ta là do người quyết định giữ lại, nàng lại muốn đuổi chúng ta, nói chúng ta là hồ ly, quyến rũ vương gia. Chúng ta không làm chuyện đó."Nhạc Phong Nhi khóc thương tâm vô cùng, "Ca ca, ca ca, sao người lại bỏ lại chúng ta, vì sao không để chúng ta tự sinh tự diệt, lại còn muốn người khác cứu chúng ta. Chúng ta có thể dễ dàng mà chết, sao có thể chịu khuất nhục..."Trong phòng, vết thương cũ của Diệp Tri Vân tái phát, vẫn phải dựa vào dược và vận công để duy trì, các nàng cứ khóc lóc ở bên ngoài khiến ông vô cùng phiền lòng.Diệp Tri Vân liền thu công lại, gọi một tiếng: "Lưu Vân, Lưu Hỏa!"Hai huynh đệ đang ở cách vách thương lượng với Lan Nhược lập tức phi thân đến trước mặt ông: "Sư phụ, người có gì phân phó?"Diệp Tri Vân chỉ chỉ ra bên ngoài, Lưu Vân và Lưu Hỏa bây giờ mới chú ý đến hai tỷ muội quỳ trước cửa, không khỏi chảy mồ hôi lạnh, bọn họ kém nhất là khoản giao tiếp với nữ nhân.Đặc biệt là nữ nhân nhu nhược, gió thổi là ngã."Sư phụ, người có gì phân phó?" Lưu Vân cẩn thận hỏi.Diệp Tri Vân thuận miệng quát, "Muốn ta tức chết phải không? Làm cho các nàng yên tĩnh, muốn ở đâu thì ở, chờ ta chết, các nàng muốn đi đâu thì đi. Nha đầu Mạt nhi càng nàng càng quá phận, sao mắt nhìn lại nhỏ như vậy, Tĩnh nhi cũng không có cái tâm tư kia."A, vậy cũng không chịu được, quả nhiên là nữ nhân!Bên ngoài, hai tỷ muội nghe thấy Diệp Tri Vân nói Tô Mạt không tốt, hai mắt Nhạc Lâm Nhi liền vui mừng, liếc mắt ra hiệu với Nhạc Phong Nhi, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, thấy sao?"Khuôn mặt tái nhợt của Nhạc Phong Nhi cũng hơi hồng lại, nàng mím môi, vẫn còn chút lo lắng, bản thân mình phải lo xong chuyện hôn nhân đại sự trước khi Diệp công công qua đời, nếu không toàn bộ đều không tốt.Lưu Hỏa than thở nói: "Sư phụ, tiểu thư nói để Lan Nhược đưa các nàng đi. Đến thông trang không phải càng tốt sao? Mọi người đều được yên tĩnh?"Diệp Tri Vân quát lên một tiếng, "Lan Nhược, nha đầu ngươi lăn qua đây cho ta!"
Nhạc Phong Nhi nức nở nói: "Công công, Phong nhi, khiến ngài, khiến ngài xấu mặt, thỉnh công công đưa chúng ta đến thôn trang."
Nhạc Lâm Nhi hầm hừ nói: "Công công, người phải cho chúng ta công đạo, Tô Mạt quá coi thường người khác. Chẳng những không coi ai ra gì, lại còn vũ nhục người khác. Tỷ muội chúng ta là do người quyết định giữ lại, nàng lại muốn đuổi chúng ta, nói chúng ta là hồ ly, quyến rũ vương gia. Chúng ta không làm chuyện đó."
Nhạc Phong Nhi khóc thương tâm vô cùng, "Ca ca, ca ca, sao người lại bỏ lại chúng ta, vì sao không để chúng ta tự sinh tự diệt, lại còn muốn người khác cứu chúng ta. Chúng ta có thể dễ dàng mà chết, sao có thể chịu khuất nhục..."
Trong phòng, vết thương cũ của Diệp Tri Vân tái phát, vẫn phải dựa vào dược và vận công để duy trì, các nàng cứ khóc lóc ở bên ngoài khiến ông vô cùng phiền lòng.
Diệp Tri Vân liền thu công lại, gọi một tiếng: "Lưu Vân, Lưu Hỏa!"
Hai huynh đệ đang ở cách vách thương lượng với Lan Nhược lập tức phi thân đến trước mặt ông: "Sư phụ, người có gì phân phó?"
Diệp Tri Vân chỉ chỉ ra bên ngoài, Lưu Vân và Lưu Hỏa bây giờ mới chú ý đến hai tỷ muội quỳ trước cửa, không khỏi chảy mồ hôi lạnh, bọn họ kém nhất là khoản giao tiếp với nữ nhân.
Đặc biệt là nữ nhân nhu nhược, gió thổi là ngã.
"Sư phụ, người có gì phân phó?" Lưu Vân cẩn thận hỏi.
Diệp Tri Vân thuận miệng quát, "Muốn ta tức chết phải không? Làm cho các nàng yên tĩnh, muốn ở đâu thì ở, chờ ta chết, các nàng muốn đi đâu thì đi. Nha đầu Mạt nhi càng nàng càng quá phận, sao mắt nhìn lại nhỏ như vậy, Tĩnh nhi cũng không có cái tâm tư kia."
A, vậy cũng không chịu được, quả nhiên là nữ nhân!
Bên ngoài, hai tỷ muội nghe thấy Diệp Tri Vân nói Tô Mạt không tốt, hai mắt Nhạc Lâm Nhi liền vui mừng, liếc mắt ra hiệu với Nhạc Phong Nhi, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, thấy sao?"
Khuôn mặt tái nhợt của Nhạc Phong Nhi cũng hơi hồng lại, nàng mím môi, vẫn còn chút lo lắng, bản thân mình phải lo xong chuyện hôn nhân đại sự trước khi Diệp công công qua đời, nếu không toàn bộ đều không tốt.
Lưu Hỏa than thở nói: "Sư phụ, tiểu thư nói để Lan Nhược đưa các nàng đi. Đến thông trang không phải càng tốt sao? Mọi người đều được yên tĩnh?"
Diệp Tri Vân quát lên một tiếng, "Lan Nhược, nha đầu ngươi lăn qua đây cho ta!"
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhạc Phong Nhi nức nở nói: "Công công, Phong nhi, khiến ngài, khiến ngài xấu mặt, thỉnh công công đưa chúng ta đến thôn trang."Nhạc Lâm Nhi hầm hừ nói: "Công công, người phải cho chúng ta công đạo, Tô Mạt quá coi thường người khác. Chẳng những không coi ai ra gì, lại còn vũ nhục người khác. Tỷ muội chúng ta là do người quyết định giữ lại, nàng lại muốn đuổi chúng ta, nói chúng ta là hồ ly, quyến rũ vương gia. Chúng ta không làm chuyện đó."Nhạc Phong Nhi khóc thương tâm vô cùng, "Ca ca, ca ca, sao người lại bỏ lại chúng ta, vì sao không để chúng ta tự sinh tự diệt, lại còn muốn người khác cứu chúng ta. Chúng ta có thể dễ dàng mà chết, sao có thể chịu khuất nhục..."Trong phòng, vết thương cũ của Diệp Tri Vân tái phát, vẫn phải dựa vào dược và vận công để duy trì, các nàng cứ khóc lóc ở bên ngoài khiến ông vô cùng phiền lòng.Diệp Tri Vân liền thu công lại, gọi một tiếng: "Lưu Vân, Lưu Hỏa!"Hai huynh đệ đang ở cách vách thương lượng với Lan Nhược lập tức phi thân đến trước mặt ông: "Sư phụ, người có gì phân phó?"Diệp Tri Vân chỉ chỉ ra bên ngoài, Lưu Vân và Lưu Hỏa bây giờ mới chú ý đến hai tỷ muội quỳ trước cửa, không khỏi chảy mồ hôi lạnh, bọn họ kém nhất là khoản giao tiếp với nữ nhân.Đặc biệt là nữ nhân nhu nhược, gió thổi là ngã."Sư phụ, người có gì phân phó?" Lưu Vân cẩn thận hỏi.Diệp Tri Vân thuận miệng quát, "Muốn ta tức chết phải không? Làm cho các nàng yên tĩnh, muốn ở đâu thì ở, chờ ta chết, các nàng muốn đi đâu thì đi. Nha đầu Mạt nhi càng nàng càng quá phận, sao mắt nhìn lại nhỏ như vậy, Tĩnh nhi cũng không có cái tâm tư kia."A, vậy cũng không chịu được, quả nhiên là nữ nhân!Bên ngoài, hai tỷ muội nghe thấy Diệp Tri Vân nói Tô Mạt không tốt, hai mắt Nhạc Lâm Nhi liền vui mừng, liếc mắt ra hiệu với Nhạc Phong Nhi, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, thấy sao?"Khuôn mặt tái nhợt của Nhạc Phong Nhi cũng hơi hồng lại, nàng mím môi, vẫn còn chút lo lắng, bản thân mình phải lo xong chuyện hôn nhân đại sự trước khi Diệp công công qua đời, nếu không toàn bộ đều không tốt.Lưu Hỏa than thở nói: "Sư phụ, tiểu thư nói để Lan Nhược đưa các nàng đi. Đến thông trang không phải càng tốt sao? Mọi người đều được yên tĩnh?"Diệp Tri Vân quát lên một tiếng, "Lan Nhược, nha đầu ngươi lăn qua đây cho ta!"