Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1635
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhạc Phong Nhi vừa nghe thấy Diệp Tri Vân giúp đỡ Tô Mạt, nàng ta vội la lên: "Nhất định là cố ý, nếu không sao trước đây không làm sao?"Lưu Vân và Lưu Hỏa liền đổ mồ hôi, Lưu Vân theo bản năng liếc nhìn Tô Mạt, thấy tiểu thư không có phản ứng gì, trong lòng thầm nghĩ không tốt, tiểu thư đã sớm biết.Xem ra tỷ muội Nhạc gia đã tráo đổi canh của tiểu thư, nói không chừng là đưa cho hắn và Lưu Hỏa, may mà... Bọn họ chưa uống, nếu không ... phải chịu đau khổ rồi."A, thì ra trước kia canh là do tỷ muội các ngươi uống trộm sao?" Kim Kết tức giận nhìn Nhạc Phong Nhi, đúng là không biết xấu hổ, dám tráo đổi canh của tiểu thư nấu cho vương gia, thật là buồn cười.Trong lòng Tô Mạt nghĩ, hai người này chỉ nếm canh của nàng mà có thể nấu ra giống như đúc đưa cho Hoàng Phủ Cẩn uống.Mà chàng không hề phát hiện ra, chứng tỏ hai nàng cũng có bản lĩnh.Nếu như học được cách dùng độc, chỉ sợ làm người khác khó mà phòng bị.Nếu như bỏ dược linh tinh, hoặc là xuân dược, vậy thì phiền toái rồi.May mà Nhạc Lâm Nhi thiếu kiên nhẫn, kéo Nhạc Phong Nhi đến phủ Quốc công khoe ra, nếu không chính mình cũng không hề biết, không thể phòng trước chuyện gì, đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện, vậy đã chậm mất rồi.Lần này, xem ra nàng phải cảm ơn Nhạc Lâm Nhi mới đúng.Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn không hề thay đổi, nhưng ánh mắt lại trầm xuống, quét mắt nhìn qua Nhạc Phong Nhi, nhàn nhạt hỏi: "Phong nhi, rốt cuộc chuyện là sao?"Khi Nhạc Thiếu Sâm đi theo hắn, tỷ muội Nhạc gia cũng thường xuyên ở bên cạnh, khi đó chỉ là hai tiểu nha đầu, một người mạnh mẽ dũng cảm, một người lương thiện nhu nhược.Tuy hắn không thích giao tiếp nhiều với người khác, nhưng vì có quan hệ với Nhạc Thiếu Sâm, nên đối với hai tỷ muội này cũng không quá xa lạ.Xưng hô cũng có chút thân thiết, vẫn gọi là Phong nhi và Lâm nhi.Nhạc Thiếu Sâm "phản bội" hắn, hắn liền cắt đứt liên hệ với họ, lúc đó các nàng đến tìm hắn, hắn đều tìm cách tránh đi, không muốn dính đến phiền toái.Hiện giờ Nhạc Thiếu Sâm gặp chuyện không may, hắn cho các nàng ở lại, cũng là chuyện nên làm.Nhưng không có nghĩa là để cho các nàng làm chuyện gì quá phận.Nhất là đối với Mạt nhi!Nhạc Phong Nhi cảm nhận được uy áp trong giọng nói của hắn, nhất thời run lên, nàng lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Phong nhi, Phong nhi chỉ là không muốn Tô tiểu thư phải vất vả, muốn chia sẻ với tiểu thư chăm sóc vương gia. Tô tiểu thư là tiểu thư lá ngọc cành vàng, đâu thể làm những chuyện nhà bếp này, chuyện này cứ để Phong nhi và Lâm nhi làm là được rồi. Nhưng sợ Tô tiểu thư suy nghĩ nhiều, cho nên không nói lại. Có lẽ, ... có lẽ Tô tiểu thư không thích tỷ muội chúng ta, cho nên...cho nên nấu ra nồi canh này, tới giáo huấn chúng ta."
Nhạc Phong Nhi vừa nghe thấy Diệp Tri Vân giúp đỡ Tô Mạt, nàng ta vội la lên: "Nhất định là cố ý, nếu không sao trước đây không làm sao?"
Lưu Vân và Lưu Hỏa liền đổ mồ hôi, Lưu Vân theo bản năng liếc nhìn Tô Mạt, thấy tiểu thư không có phản ứng gì, trong lòng thầm nghĩ không tốt, tiểu thư đã sớm biết.
Xem ra tỷ muội Nhạc gia đã tráo đổi canh của tiểu thư, nói không chừng là đưa cho hắn và Lưu Hỏa, may mà... Bọn họ chưa uống, nếu không ... phải chịu đau khổ rồi.
"A, thì ra trước kia canh là do tỷ muội các ngươi uống trộm sao?" Kim Kết tức giận nhìn Nhạc Phong Nhi, đúng là không biết xấu hổ, dám tráo đổi canh của tiểu thư nấu cho vương gia, thật là buồn cười.
Trong lòng Tô Mạt nghĩ, hai người này chỉ nếm canh của nàng mà có thể nấu ra giống như đúc đưa cho Hoàng Phủ Cẩn uống.
Mà chàng không hề phát hiện ra, chứng tỏ hai nàng cũng có bản lĩnh.
Nếu như học được cách dùng độc, chỉ sợ làm người khác khó mà phòng bị.
Nếu như bỏ dược linh tinh, hoặc là xuân dược, vậy thì phiền toái rồi.
May mà Nhạc Lâm Nhi thiếu kiên nhẫn, kéo Nhạc Phong Nhi đến phủ Quốc công khoe ra, nếu không chính mình cũng không hề biết, không thể phòng trước chuyện gì, đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện, vậy đã chậm mất rồi.
Lần này, xem ra nàng phải cảm ơn Nhạc Lâm Nhi mới đúng.
Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn không hề thay đổi, nhưng ánh mắt lại trầm xuống, quét mắt nhìn qua Nhạc Phong Nhi, nhàn nhạt hỏi: "Phong nhi, rốt cuộc chuyện là sao?"
Khi Nhạc Thiếu Sâm đi theo hắn, tỷ muội Nhạc gia cũng thường xuyên ở bên cạnh, khi đó chỉ là hai tiểu nha đầu, một người mạnh mẽ dũng cảm, một người lương thiện nhu nhược.
Tuy hắn không thích giao tiếp nhiều với người khác, nhưng vì có quan hệ với Nhạc Thiếu Sâm, nên đối với hai tỷ muội này cũng không quá xa lạ.
Xưng hô cũng có chút thân thiết, vẫn gọi là Phong nhi và Lâm nhi.
Nhạc Thiếu Sâm "phản bội" hắn, hắn liền cắt đứt liên hệ với họ, lúc đó các nàng đến tìm hắn, hắn đều tìm cách tránh đi, không muốn dính đến phiền toái.
Hiện giờ Nhạc Thiếu Sâm gặp chuyện không may, hắn cho các nàng ở lại, cũng là chuyện nên làm.
Nhưng không có nghĩa là để cho các nàng làm chuyện gì quá phận.
Nhất là đối với Mạt nhi!
Nhạc Phong Nhi cảm nhận được uy áp trong giọng nói của hắn, nhất thời run lên, nàng lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Phong nhi, Phong nhi chỉ là không muốn Tô tiểu thư phải vất vả, muốn chia sẻ với tiểu thư chăm sóc vương gia. Tô tiểu thư là tiểu thư lá ngọc cành vàng, đâu thể làm những chuyện nhà bếp này, chuyện này cứ để Phong nhi và Lâm nhi làm là được rồi. Nhưng sợ Tô tiểu thư suy nghĩ nhiều, cho nên không nói lại. Có lẽ, ... có lẽ Tô tiểu thư không thích tỷ muội chúng ta, cho nên...cho nên nấu ra nồi canh này, tới giáo huấn chúng ta."
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhạc Phong Nhi vừa nghe thấy Diệp Tri Vân giúp đỡ Tô Mạt, nàng ta vội la lên: "Nhất định là cố ý, nếu không sao trước đây không làm sao?"Lưu Vân và Lưu Hỏa liền đổ mồ hôi, Lưu Vân theo bản năng liếc nhìn Tô Mạt, thấy tiểu thư không có phản ứng gì, trong lòng thầm nghĩ không tốt, tiểu thư đã sớm biết.Xem ra tỷ muội Nhạc gia đã tráo đổi canh của tiểu thư, nói không chừng là đưa cho hắn và Lưu Hỏa, may mà... Bọn họ chưa uống, nếu không ... phải chịu đau khổ rồi."A, thì ra trước kia canh là do tỷ muội các ngươi uống trộm sao?" Kim Kết tức giận nhìn Nhạc Phong Nhi, đúng là không biết xấu hổ, dám tráo đổi canh của tiểu thư nấu cho vương gia, thật là buồn cười.Trong lòng Tô Mạt nghĩ, hai người này chỉ nếm canh của nàng mà có thể nấu ra giống như đúc đưa cho Hoàng Phủ Cẩn uống.Mà chàng không hề phát hiện ra, chứng tỏ hai nàng cũng có bản lĩnh.Nếu như học được cách dùng độc, chỉ sợ làm người khác khó mà phòng bị.Nếu như bỏ dược linh tinh, hoặc là xuân dược, vậy thì phiền toái rồi.May mà Nhạc Lâm Nhi thiếu kiên nhẫn, kéo Nhạc Phong Nhi đến phủ Quốc công khoe ra, nếu không chính mình cũng không hề biết, không thể phòng trước chuyện gì, đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện, vậy đã chậm mất rồi.Lần này, xem ra nàng phải cảm ơn Nhạc Lâm Nhi mới đúng.Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn không hề thay đổi, nhưng ánh mắt lại trầm xuống, quét mắt nhìn qua Nhạc Phong Nhi, nhàn nhạt hỏi: "Phong nhi, rốt cuộc chuyện là sao?"Khi Nhạc Thiếu Sâm đi theo hắn, tỷ muội Nhạc gia cũng thường xuyên ở bên cạnh, khi đó chỉ là hai tiểu nha đầu, một người mạnh mẽ dũng cảm, một người lương thiện nhu nhược.Tuy hắn không thích giao tiếp nhiều với người khác, nhưng vì có quan hệ với Nhạc Thiếu Sâm, nên đối với hai tỷ muội này cũng không quá xa lạ.Xưng hô cũng có chút thân thiết, vẫn gọi là Phong nhi và Lâm nhi.Nhạc Thiếu Sâm "phản bội" hắn, hắn liền cắt đứt liên hệ với họ, lúc đó các nàng đến tìm hắn, hắn đều tìm cách tránh đi, không muốn dính đến phiền toái.Hiện giờ Nhạc Thiếu Sâm gặp chuyện không may, hắn cho các nàng ở lại, cũng là chuyện nên làm.Nhưng không có nghĩa là để cho các nàng làm chuyện gì quá phận.Nhất là đối với Mạt nhi!Nhạc Phong Nhi cảm nhận được uy áp trong giọng nói của hắn, nhất thời run lên, nàng lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Phong nhi, Phong nhi chỉ là không muốn Tô tiểu thư phải vất vả, muốn chia sẻ với tiểu thư chăm sóc vương gia. Tô tiểu thư là tiểu thư lá ngọc cành vàng, đâu thể làm những chuyện nhà bếp này, chuyện này cứ để Phong nhi và Lâm nhi làm là được rồi. Nhưng sợ Tô tiểu thư suy nghĩ nhiều, cho nên không nói lại. Có lẽ, ... có lẽ Tô tiểu thư không thích tỷ muội chúng ta, cho nên...cho nên nấu ra nồi canh này, tới giáo huấn chúng ta."