Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1640

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tín vương cuối cùng cũng thoát ra khỏi sự kiềm chế của thị vệ, âm trầm nhìn Tô Nhân Vũ, oán hận nhìn Tần Nguyên Quân, lạnh lùng nói: "Ngươi có tư cách gì mà cưới nàng?"Một câu nói khiến mọi người kinh ngạc.Từ lâu đã có tin đồn là khi Tín vương còn là thái tử vẫn luôn có tình ý với đại tiểu thư của Tô gia, nàng là người có khả năng ngồi lên vị trí thái tử phi.Khi đó Hoàng quý phi cũng có ý kiến như vậy, mọi người đều chờ chúc mừng, ai ngờ mọi chuyện thay đổi bất ngờ, thái tử phi lại là tiểu thư Tả gia.Lại có người xuất hiện nói là căn bản không chọn Tô gia, tất cả chỉ là do mọi người hiểu nhầm.Hơn nữa, nhị tiểu thư của Tô gia lại làm lương đệ của thái tử, càng khiến người ta không hiểu gì.Không ngờ tới hôn lễ hôm nay, lại xuất hiện một chuyện lớn như vậy -- Tín vương ngang nhiên xuất hiện.Hơn nữa còn mạnh mẽ nói tân lang không có tư cách lấy đại tiểu thư Tô gia, đây xem như là tiết mục hoành đao đoạt ái đi?Người để ý đến chuyện bát quái chưa bao giờ thiếu, mặc kệ tình thế có căng thẳng đến đâu, dù đã cũ thế nào, bọn họ vẫn mở to hai mắt, dựng lộ tay, hai mắt nhìn chằm chằm đương sự.Tô gia gả nữ nhi, có thể sánh ngang với công chúa, lại có tiền thái tử tới cưỡng hôn, đề tài này chắc chắn sẽ lưu truyền nhiều năm tới.Hoàng Phủ Cẩn nhanh chóng quyết định, muốn tiến lên ngăn cản Tín vương, "Đại ca, còn chưa mở tiệc sao huynh đã uống rồi, cứ ngồi vào vị trí trước đã."Nói xong liền giữ lấy bả vai của hắn, muốn ép hắn đi.Hoàng Phủ Tuyên lập tức la lớn: "Nhu nhi, Nhu nhi, chẳng lẽ nàng nhẫn tâm như vậy? Ta đã mất đi tất cả, nàng còn muốn ta mất đi nhung nhớ này sao? Chẳng lẽ nàng không biết ....hu hu hu..."Không thể nghe những gì hắn nói nữa, Hoàng Phủ Cẩn trực tiếp điểm á huyệt của hắn.Hoàng Phủ Tuyên tức giận trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, muốn tránh khỏi sự kiềm chế nhưng lại không phải đối thủ của Hoàng Phủ Cẩn.Tô Nhân Vũ muốn bắt đầu lại, cũng không thể ngăn cản miệng người, chỉ có thể tiếp tục hôn lễ, không thể vì một Tín vương mà làm rối loạn mọi chuyện.Ông quyết định để kiệu hoa khởi hành đến Tần gia.Tần Nguyên Quân cưỡi trên con ngựa cao to đi phía trước, tuy vẫn tươi cười như cũ, nhưng trong nụ cười lại có chút mờ mịt.Tô Mạt nhìn thấy rõ mọi chuyện, tuy là muốn hỗ trợ nhưng đây là chuyện của hai người họ, có đôi khi nên để cho chính hai người giải quyết với nhau.May mà tỷ tỷ đã sớm quên Tín vương, giữa bọn họ cũng không có dây dưa không rõ.Chỉ là vì sao Tín vương lại tới quấy rối?Thật sự là đáng giận!

Tín vương cuối cùng cũng thoát ra khỏi sự kiềm chế của thị vệ, âm trầm nhìn Tô Nhân Vũ, oán hận nhìn Tần Nguyên Quân, lạnh lùng nói: "Ngươi có tư cách gì mà cưới nàng?"

Một câu nói khiến mọi người kinh ngạc.

Từ lâu đã có tin đồn là khi Tín vương còn là thái tử vẫn luôn có tình ý với đại tiểu thư của Tô gia, nàng là người có khả năng ngồi lên vị trí thái tử phi.

Khi đó Hoàng quý phi cũng có ý kiến như vậy, mọi người đều chờ chúc mừng, ai ngờ mọi chuyện thay đổi bất ngờ, thái tử phi lại là tiểu thư Tả gia.

Lại có người xuất hiện nói là căn bản không chọn Tô gia, tất cả chỉ là do mọi người hiểu nhầm.

Hơn nữa, nhị tiểu thư của Tô gia lại làm lương đệ của thái tử, càng khiến người ta không hiểu gì.

Không ngờ tới hôn lễ hôm nay, lại xuất hiện một chuyện lớn như vậy -- Tín vương ngang nhiên xuất hiện.

Hơn nữa còn mạnh mẽ nói tân lang không có tư cách lấy đại tiểu thư Tô gia, đây xem như là tiết mục hoành đao đoạt ái đi?

Người để ý đến chuyện bát quái chưa bao giờ thiếu, mặc kệ tình thế có căng thẳng đến đâu, dù đã cũ thế nào, bọn họ vẫn mở to hai mắt, dựng lộ tay, hai mắt nhìn chằm chằm đương sự.

Tô gia gả nữ nhi, có thể sánh ngang với công chúa, lại có tiền thái tử tới cưỡng hôn, đề tài này chắc chắn sẽ lưu truyền nhiều năm tới.

Hoàng Phủ Cẩn nhanh chóng quyết định, muốn tiến lên ngăn cản Tín vương, "Đại ca, còn chưa mở tiệc sao huynh đã uống rồi, cứ ngồi vào vị trí trước đã."

Nói xong liền giữ lấy bả vai của hắn, muốn ép hắn đi.

Hoàng Phủ Tuyên lập tức la lớn: "Nhu nhi, Nhu nhi, chẳng lẽ nàng nhẫn tâm như vậy? Ta đã mất đi tất cả, nàng còn muốn ta mất đi nhung nhớ này sao? Chẳng lẽ nàng không biết ....hu hu hu..."

Không thể nghe những gì hắn nói nữa, Hoàng Phủ Cẩn trực tiếp điểm á huyệt của hắn.

Hoàng Phủ Tuyên tức giận trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, muốn tránh khỏi sự kiềm chế nhưng lại không phải đối thủ của Hoàng Phủ Cẩn.

Tô Nhân Vũ muốn bắt đầu lại, cũng không thể ngăn cản miệng người, chỉ có thể tiếp tục hôn lễ, không thể vì một Tín vương mà làm rối loạn mọi chuyện.

Ông quyết định để kiệu hoa khởi hành đến Tần gia.

Tần Nguyên Quân cưỡi trên con ngựa cao to đi phía trước, tuy vẫn tươi cười như cũ, nhưng trong nụ cười lại có chút mờ mịt.

Tô Mạt nhìn thấy rõ mọi chuyện, tuy là muốn hỗ trợ nhưng đây là chuyện của hai người họ, có đôi khi nên để cho chính hai người giải quyết với nhau.

May mà tỷ tỷ đã sớm quên Tín vương, giữa bọn họ cũng không có dây dưa không rõ.

Chỉ là vì sao Tín vương lại tới quấy rối?

Thật sự là đáng giận!

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tín vương cuối cùng cũng thoát ra khỏi sự kiềm chế của thị vệ, âm trầm nhìn Tô Nhân Vũ, oán hận nhìn Tần Nguyên Quân, lạnh lùng nói: "Ngươi có tư cách gì mà cưới nàng?"Một câu nói khiến mọi người kinh ngạc.Từ lâu đã có tin đồn là khi Tín vương còn là thái tử vẫn luôn có tình ý với đại tiểu thư của Tô gia, nàng là người có khả năng ngồi lên vị trí thái tử phi.Khi đó Hoàng quý phi cũng có ý kiến như vậy, mọi người đều chờ chúc mừng, ai ngờ mọi chuyện thay đổi bất ngờ, thái tử phi lại là tiểu thư Tả gia.Lại có người xuất hiện nói là căn bản không chọn Tô gia, tất cả chỉ là do mọi người hiểu nhầm.Hơn nữa, nhị tiểu thư của Tô gia lại làm lương đệ của thái tử, càng khiến người ta không hiểu gì.Không ngờ tới hôn lễ hôm nay, lại xuất hiện một chuyện lớn như vậy -- Tín vương ngang nhiên xuất hiện.Hơn nữa còn mạnh mẽ nói tân lang không có tư cách lấy đại tiểu thư Tô gia, đây xem như là tiết mục hoành đao đoạt ái đi?Người để ý đến chuyện bát quái chưa bao giờ thiếu, mặc kệ tình thế có căng thẳng đến đâu, dù đã cũ thế nào, bọn họ vẫn mở to hai mắt, dựng lộ tay, hai mắt nhìn chằm chằm đương sự.Tô gia gả nữ nhi, có thể sánh ngang với công chúa, lại có tiền thái tử tới cưỡng hôn, đề tài này chắc chắn sẽ lưu truyền nhiều năm tới.Hoàng Phủ Cẩn nhanh chóng quyết định, muốn tiến lên ngăn cản Tín vương, "Đại ca, còn chưa mở tiệc sao huynh đã uống rồi, cứ ngồi vào vị trí trước đã."Nói xong liền giữ lấy bả vai của hắn, muốn ép hắn đi.Hoàng Phủ Tuyên lập tức la lớn: "Nhu nhi, Nhu nhi, chẳng lẽ nàng nhẫn tâm như vậy? Ta đã mất đi tất cả, nàng còn muốn ta mất đi nhung nhớ này sao? Chẳng lẽ nàng không biết ....hu hu hu..."Không thể nghe những gì hắn nói nữa, Hoàng Phủ Cẩn trực tiếp điểm á huyệt của hắn.Hoàng Phủ Tuyên tức giận trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, muốn tránh khỏi sự kiềm chế nhưng lại không phải đối thủ của Hoàng Phủ Cẩn.Tô Nhân Vũ muốn bắt đầu lại, cũng không thể ngăn cản miệng người, chỉ có thể tiếp tục hôn lễ, không thể vì một Tín vương mà làm rối loạn mọi chuyện.Ông quyết định để kiệu hoa khởi hành đến Tần gia.Tần Nguyên Quân cưỡi trên con ngựa cao to đi phía trước, tuy vẫn tươi cười như cũ, nhưng trong nụ cười lại có chút mờ mịt.Tô Mạt nhìn thấy rõ mọi chuyện, tuy là muốn hỗ trợ nhưng đây là chuyện của hai người họ, có đôi khi nên để cho chính hai người giải quyết với nhau.May mà tỷ tỷ đã sớm quên Tín vương, giữa bọn họ cũng không có dây dưa không rõ.Chỉ là vì sao Tín vương lại tới quấy rối?Thật sự là đáng giận!

Chương 1640