Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1650: Có vài người không biết chỉnh sửa khuyết điểm 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Edit: Nhan Tiếu TiếuTô Mạt cũng không muốn chiêu đãi bọn hắn, nàng nhìn Tô Trì, "Tô đại thiếu gia nếu như muốn cùng Tín vương ôn chuyện thì di giá Tín vương phủ sẽ tốt hơn.Tô phủ chúng ta thứ cho không nghe mệnh lệnh."Nói xong nàng đi tới phòng kế bên, nói với Hoàng Phủ Giới: "Ngụy Vương Điện hạ, kính xin giúp một chuyện, đem Tín Vương điện hạ mời về vương phủ. Nếu như sơ xuất, chúng ta cũng không tiện giao phó cùng Bệ Hạ."Hoàng Phủ Giới lập tức đứng dậy "Nhị ca, ta cần phải trở về. Vừa đúng lúc thuận đường."Thời điểm đi qua trước mặt Tô Mạt, hắn liếc nhìn nàng, "Ngươi nợ ta bao nhiêu ân tình rồi?"Tô Mạt cười cười, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần Ngụy Vương có việc cần nhờ, chúng ta đương nhiên toàn lực ứng phó. Chỉ là ngài nghĩ vào cung phục mệnh như thế nào?"Về việc Tín vương làm sao chạy đến, làm sao tới Tô gia quấy rối, Bệ Hạ nhất định là có nghe thấy, đương nhiên muốn hỏi, trở về như thế nào cũng là vấn đề.Hoàng Phủ giới ngẩn ra, hắn cũng không nghĩ tới vấn đề này.Tô Mạt đi tới cạnh Hoàng Phủ Cẩn, cười cười với hắn, giảm thấp thanh âm nói: "Tín vương điện hạ tới liền nói xằng nói bậy, khích bác quan hệ quân thần, bọn ta không dám nghe, xin Ngụy Vương Điện hạ hộ tống hắn trở về phủ."Ý kia nói đúng là Tín vương tới quấy rối không phải mục đích, thực tế là khích bác quan hệ giữa Bệ Hạ cùng quần thần, nói hắn phái người ám sát Hoàng Phủ Cẩn, phái người muốn hại Tô Nhân Vũ.Hoàng Phủ Giới hiện nay đã trải qua không ít chuyện, cũng hiểu được một chút lợi hại, hắn cất giọng nói: "Yên tâm đi, ta biết rõ phải nói thế nào."Nói xong cũng đi mời Tín vương hồi phủ.Thiếu niên anh tài như hắn đứng trước mặt Tín vương, một hăng hái, đang lúc được cưng chiều, một nghèo túng, chịu rất nhiều chán ghét vứt bỏ, so sánh trên dưới, cao thấp chia nhau.Trong lòng Tín vương xông lên một nỗi tuyệt vọng, một nỗi tức giận, một nỗi thương tâm không cách nào khống chế được.Đến cuối cùng, Hoàng đế đã được như nguyện, dùng hắn thu thập Tống gia.
Edit: Nhan Tiếu Tiếu
Tô Mạt cũng không muốn chiêu đãi bọn hắn, nàng nhìn Tô Trì, "Tô đại thiếu gia nếu như muốn cùng Tín vương ôn chuyện thì di giá Tín vương phủ sẽ tốt hơn.Tô phủ chúng ta thứ cho không nghe mệnh lệnh."
Nói xong nàng đi tới phòng kế bên, nói với Hoàng Phủ Giới: "Ngụy Vương Điện hạ, kính xin giúp một chuyện, đem Tín Vương điện hạ mời về vương phủ. Nếu như sơ xuất, chúng ta cũng không tiện giao phó cùng Bệ Hạ."
Hoàng Phủ Giới lập tức đứng dậy "Nhị ca, ta cần phải trở về. Vừa đúng lúc thuận đường."
Thời điểm đi qua trước mặt Tô Mạt, hắn liếc nhìn nàng, "Ngươi nợ ta bao nhiêu ân tình rồi?"
Tô Mạt cười cười, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần Ngụy Vương có việc cần nhờ, chúng ta đương nhiên toàn lực ứng phó. Chỉ là ngài nghĩ vào cung phục mệnh như thế nào?"
Về việc Tín vương làm sao chạy đến, làm sao tới Tô gia quấy rối, Bệ Hạ nhất định là có nghe thấy, đương nhiên muốn hỏi, trở về như thế nào cũng là vấn đề.
Hoàng Phủ giới ngẩn ra, hắn cũng không nghĩ tới vấn đề này.
Tô Mạt đi tới cạnh Hoàng Phủ Cẩn, cười cười với hắn, giảm thấp thanh âm nói: "Tín vương điện hạ tới liền nói xằng nói bậy, khích bác quan hệ quân thần, bọn ta không dám nghe, xin Ngụy Vương Điện hạ hộ tống hắn trở về phủ."
Ý kia nói đúng là Tín vương tới quấy rối không phải mục đích, thực tế là khích bác quan hệ giữa Bệ Hạ cùng quần thần, nói hắn phái người ám sát Hoàng Phủ Cẩn, phái người muốn hại Tô Nhân Vũ.
Hoàng Phủ Giới hiện nay đã trải qua không ít chuyện, cũng hiểu được một chút lợi hại, hắn cất giọng nói: "Yên tâm đi, ta biết rõ phải nói thế nào."
Nói xong cũng đi mời Tín vương hồi phủ.
Thiếu niên anh tài như hắn đứng trước mặt Tín vương, một hăng hái, đang lúc được cưng chiều, một nghèo túng, chịu rất nhiều chán ghét vứt bỏ, so sánh trên dưới, cao thấp chia nhau.
Trong lòng Tín vương xông lên một nỗi tuyệt vọng, một nỗi tức giận, một nỗi thương tâm không cách nào khống chế được.
Đến cuối cùng, Hoàng đế đã được như nguyện, dùng hắn thu thập Tống gia.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Edit: Nhan Tiếu TiếuTô Mạt cũng không muốn chiêu đãi bọn hắn, nàng nhìn Tô Trì, "Tô đại thiếu gia nếu như muốn cùng Tín vương ôn chuyện thì di giá Tín vương phủ sẽ tốt hơn.Tô phủ chúng ta thứ cho không nghe mệnh lệnh."Nói xong nàng đi tới phòng kế bên, nói với Hoàng Phủ Giới: "Ngụy Vương Điện hạ, kính xin giúp một chuyện, đem Tín Vương điện hạ mời về vương phủ. Nếu như sơ xuất, chúng ta cũng không tiện giao phó cùng Bệ Hạ."Hoàng Phủ Giới lập tức đứng dậy "Nhị ca, ta cần phải trở về. Vừa đúng lúc thuận đường."Thời điểm đi qua trước mặt Tô Mạt, hắn liếc nhìn nàng, "Ngươi nợ ta bao nhiêu ân tình rồi?"Tô Mạt cười cười, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần Ngụy Vương có việc cần nhờ, chúng ta đương nhiên toàn lực ứng phó. Chỉ là ngài nghĩ vào cung phục mệnh như thế nào?"Về việc Tín vương làm sao chạy đến, làm sao tới Tô gia quấy rối, Bệ Hạ nhất định là có nghe thấy, đương nhiên muốn hỏi, trở về như thế nào cũng là vấn đề.Hoàng Phủ giới ngẩn ra, hắn cũng không nghĩ tới vấn đề này.Tô Mạt đi tới cạnh Hoàng Phủ Cẩn, cười cười với hắn, giảm thấp thanh âm nói: "Tín vương điện hạ tới liền nói xằng nói bậy, khích bác quan hệ quân thần, bọn ta không dám nghe, xin Ngụy Vương Điện hạ hộ tống hắn trở về phủ."Ý kia nói đúng là Tín vương tới quấy rối không phải mục đích, thực tế là khích bác quan hệ giữa Bệ Hạ cùng quần thần, nói hắn phái người ám sát Hoàng Phủ Cẩn, phái người muốn hại Tô Nhân Vũ.Hoàng Phủ Giới hiện nay đã trải qua không ít chuyện, cũng hiểu được một chút lợi hại, hắn cất giọng nói: "Yên tâm đi, ta biết rõ phải nói thế nào."Nói xong cũng đi mời Tín vương hồi phủ.Thiếu niên anh tài như hắn đứng trước mặt Tín vương, một hăng hái, đang lúc được cưng chiều, một nghèo túng, chịu rất nhiều chán ghét vứt bỏ, so sánh trên dưới, cao thấp chia nhau.Trong lòng Tín vương xông lên một nỗi tuyệt vọng, một nỗi tức giận, một nỗi thương tâm không cách nào khống chế được.Đến cuối cùng, Hoàng đế đã được như nguyện, dùng hắn thu thập Tống gia.