Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1672

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhìn thư của Thẩm lão gia gửi đến, Tô Mạt không biết nên khóc hay nên cười, nàng vẫy nhẹ lá thư, nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Thẩm lão gia này thật sự là lão hồ ly giảo hoạt. Hợp tác với chúng ta, vậy mà cài một quả thuốc nổ hẹn giờ bên cạnh chúng ta. Chính ông ấy không muốn đeo trên lưng tội danh vứt bỏ thuộc hạ, ngược lại đem hắn đẩy cho chúng ta, để chúng ta xử lý."Đương nhiên, cũng không phải là không có lợi, Thẩm lão gia chia hai phần lợi nhuận từ ngân hàng tư nhân kinh thành cho Tô Mạt.Tô Mạt thương lượng cùng mấy người Tô Việt, đem chia một phần lợi nhuận cho đám người ăn mày, dù sao khi bọn họ đi rồi, đám người họ vẫn ở lại phụ cận kinh thành kiếm ăn.Hơn nữa, phải giúp nàng lưu ý tình hình kinh thành, làm những việc này đều cần đến tiền bạc.Trước đây đám người ăn mày đều là đến tìm Tô Việt lãnh tiền, hiện giờ Tô gia muốn chuyển đến Trữ Châu, Tô Mạt muốn đưa cho Hoa Tử một tín vật, để cho hắn có thể tùy ý sử dụng một phần tiền tài.Mặt khác quán trà, quán rượu, cửa hàng hương liệu vẫn có người quản lý như cũ, sổ sách cũng có người chuyên theo dõi.Vườn hoa từ lâu đã không cần nàng và Tô Việt để ý đến, thành lập một tổ quản lý vườn hoa, do mấy người giúp nàng quản lý, chưa xảy ra sai sót gì, về sau vẫn để bọn họ quản lý như cũ.Còn nông trại lại càng không cần lo lắng đến.Mà A Cổ Thái ở lại đó, khiến nàng không chắc chắn lắm, ngày đó nhờ có Hoàng Phủ Cẩn mời hắn đến hỗ trợ điều chế hương liệu, hiện giờ hắn vẫn làm rất tốt, say mê khám phá hương liệu mới, nhưng nàng và Hoàng Phủ Cẩn lại muốn rời đi.Chẳng lẽ để lại một mình hắn?Dẫn hắn đi Trữ Châu, chưa chắn hắn đã vui vẻ.Dù sao cũng cần tìm thời gian đến nói chuyện với hắn.Đảo mắt đã tới đông chí, đám người Tô Mạt vội vàng như một con quay, cả ngày chân gần như không chạm đất.Trước rằm, nàng cùng Tô Việt đã phái người hộ tống một đoàn xe đến Trữ Châu, chủ yếu là gia cụ, một số người làm.Sở dĩ phái người đi trước vì Tô Mạt có tính toán riêng, nàng gửi tin đi trước, trước đưa Tô lão phu nhân và người nhà đi trước, nàng cùng nhị ca và phụ thân sẽ đi sau.Nàng muốn thử xem, trên đường đi có người bụng dạ khó lường, nửa đường chặn bọn họ lại hay không.Nàng sợ có người không có lòng tốt giữ lại Tô gia.May mà tháng sau, có tin báo bình an trở lại, tuy là có gặp thổ phỉ nhưng nhìn thấy cờ hiệu của Tô quốc công liền chủ động thối lui, Tô quản sự vẫn chủ động đưa cho bọn họ một ngàn lượng bạc tạ lễ.

Nhìn thư của Thẩm lão gia gửi đến, Tô Mạt không biết nên khóc hay nên cười, nàng vẫy nhẹ lá thư, nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Thẩm lão gia này thật sự là lão hồ ly giảo hoạt. Hợp tác với chúng ta, vậy mà cài một quả thuốc nổ hẹn giờ bên cạnh chúng ta. Chính ông ấy không muốn đeo trên lưng tội danh vứt bỏ thuộc hạ, ngược lại đem hắn đẩy cho chúng ta, để chúng ta xử lý."

Đương nhiên, cũng không phải là không có lợi, Thẩm lão gia chia hai phần lợi nhuận từ ngân hàng tư nhân kinh thành cho Tô Mạt.

Tô Mạt thương lượng cùng mấy người Tô Việt, đem chia một phần lợi nhuận cho đám người ăn mày, dù sao khi bọn họ đi rồi, đám người họ vẫn ở lại phụ cận kinh thành kiếm ăn.

Hơn nữa, phải giúp nàng lưu ý tình hình kinh thành, làm những việc này đều cần đến tiền bạc.

Trước đây đám người ăn mày đều là đến tìm Tô Việt lãnh tiền, hiện giờ Tô gia muốn chuyển đến Trữ Châu, Tô Mạt muốn đưa cho Hoa Tử một tín vật, để cho hắn có thể tùy ý sử dụng một phần tiền tài.

Mặt khác quán trà, quán rượu, cửa hàng hương liệu vẫn có người quản lý như cũ, sổ sách cũng có người chuyên theo dõi.

Vườn hoa từ lâu đã không cần nàng và Tô Việt để ý đến, thành lập một tổ quản lý vườn hoa, do mấy người giúp nàng quản lý, chưa xảy ra sai sót gì, về sau vẫn để bọn họ quản lý như cũ.

Còn nông trại lại càng không cần lo lắng đến.

Mà A Cổ Thái ở lại đó, khiến nàng không chắc chắn lắm, ngày đó nhờ có Hoàng Phủ Cẩn mời hắn đến hỗ trợ điều chế hương liệu, hiện giờ hắn vẫn làm rất tốt, say mê khám phá hương liệu mới, nhưng nàng và Hoàng Phủ Cẩn lại muốn rời đi.

Chẳng lẽ để lại một mình hắn?

Dẫn hắn đi Trữ Châu, chưa chắn hắn đã vui vẻ.

Dù sao cũng cần tìm thời gian đến nói chuyện với hắn.

Đảo mắt đã tới đông chí, đám người Tô Mạt vội vàng như một con quay, cả ngày chân gần như không chạm đất.

Trước rằm, nàng cùng Tô Việt đã phái người hộ tống một đoàn xe đến Trữ Châu, chủ yếu là gia cụ, một số người làm.

Sở dĩ phái người đi trước vì Tô Mạt có tính toán riêng, nàng gửi tin đi trước, trước đưa Tô lão phu nhân và người nhà đi trước, nàng cùng nhị ca và phụ thân sẽ đi sau.

Nàng muốn thử xem, trên đường đi có người bụng dạ khó lường, nửa đường chặn bọn họ lại hay không.

Nàng sợ có người không có lòng tốt giữ lại Tô gia.

May mà tháng sau, có tin báo bình an trở lại, tuy là có gặp thổ phỉ nhưng nhìn thấy cờ hiệu của Tô quốc công liền chủ động thối lui, Tô quản sự vẫn chủ động đưa cho bọn họ một ngàn lượng bạc tạ lễ.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhìn thư của Thẩm lão gia gửi đến, Tô Mạt không biết nên khóc hay nên cười, nàng vẫy nhẹ lá thư, nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Thẩm lão gia này thật sự là lão hồ ly giảo hoạt. Hợp tác với chúng ta, vậy mà cài một quả thuốc nổ hẹn giờ bên cạnh chúng ta. Chính ông ấy không muốn đeo trên lưng tội danh vứt bỏ thuộc hạ, ngược lại đem hắn đẩy cho chúng ta, để chúng ta xử lý."Đương nhiên, cũng không phải là không có lợi, Thẩm lão gia chia hai phần lợi nhuận từ ngân hàng tư nhân kinh thành cho Tô Mạt.Tô Mạt thương lượng cùng mấy người Tô Việt, đem chia một phần lợi nhuận cho đám người ăn mày, dù sao khi bọn họ đi rồi, đám người họ vẫn ở lại phụ cận kinh thành kiếm ăn.Hơn nữa, phải giúp nàng lưu ý tình hình kinh thành, làm những việc này đều cần đến tiền bạc.Trước đây đám người ăn mày đều là đến tìm Tô Việt lãnh tiền, hiện giờ Tô gia muốn chuyển đến Trữ Châu, Tô Mạt muốn đưa cho Hoa Tử một tín vật, để cho hắn có thể tùy ý sử dụng một phần tiền tài.Mặt khác quán trà, quán rượu, cửa hàng hương liệu vẫn có người quản lý như cũ, sổ sách cũng có người chuyên theo dõi.Vườn hoa từ lâu đã không cần nàng và Tô Việt để ý đến, thành lập một tổ quản lý vườn hoa, do mấy người giúp nàng quản lý, chưa xảy ra sai sót gì, về sau vẫn để bọn họ quản lý như cũ.Còn nông trại lại càng không cần lo lắng đến.Mà A Cổ Thái ở lại đó, khiến nàng không chắc chắn lắm, ngày đó nhờ có Hoàng Phủ Cẩn mời hắn đến hỗ trợ điều chế hương liệu, hiện giờ hắn vẫn làm rất tốt, say mê khám phá hương liệu mới, nhưng nàng và Hoàng Phủ Cẩn lại muốn rời đi.Chẳng lẽ để lại một mình hắn?Dẫn hắn đi Trữ Châu, chưa chắn hắn đã vui vẻ.Dù sao cũng cần tìm thời gian đến nói chuyện với hắn.Đảo mắt đã tới đông chí, đám người Tô Mạt vội vàng như một con quay, cả ngày chân gần như không chạm đất.Trước rằm, nàng cùng Tô Việt đã phái người hộ tống một đoàn xe đến Trữ Châu, chủ yếu là gia cụ, một số người làm.Sở dĩ phái người đi trước vì Tô Mạt có tính toán riêng, nàng gửi tin đi trước, trước đưa Tô lão phu nhân và người nhà đi trước, nàng cùng nhị ca và phụ thân sẽ đi sau.Nàng muốn thử xem, trên đường đi có người bụng dạ khó lường, nửa đường chặn bọn họ lại hay không.Nàng sợ có người không có lòng tốt giữ lại Tô gia.May mà tháng sau, có tin báo bình an trở lại, tuy là có gặp thổ phỉ nhưng nhìn thấy cờ hiệu của Tô quốc công liền chủ động thối lui, Tô quản sự vẫn chủ động đưa cho bọn họ một ngàn lượng bạc tạ lễ.

Chương 1672