Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1676

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vì để trên đường có thể nghỉ ngơi, tuy bọn họ cưỡi ngựa nhưng cũng có chuẩn bị thêm xe ngựa.Phương Oánh vừa nghe thấy vậy vô cùng vui mừng, vội lau nước mắt, kéo tay đệ đệ ra sau đám người cõng lên ba bao quần áo, sau đó trèo lên xe ngựa.Người bình thường nếu phải rời đi, những đồ dùng hàng ngày chắc chắn không thể thiếu, hai tỷ đệ này, chắc chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay đổi, quả nhiên là đã có chuẩn bị trước để rời đi.Tô Mạt nhíu mày, nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái, hai người tâm ý tương thông, cùng nhìn nhau cười một cái, sóng vai thúc ngựa đi.Ngày đông thời tiết rất lạnh, những cơn gió thổi qua như đao cắt qua mặt.Về đến Trữ Châu, thời tiết sẽ ấm hơn nhiều.Đồng ruộng hai bên đường đã được khai hoang, lúa xanh như tạo thành một làn sóng biển.Chim trắng bay cao, càng tôn lên sự mênh mông.Chỉ là phía chân trời hơi tối lại, giống như sắp có tuyết rơi.Trong gió lạnh vẫn có người ở những quán trà ven đường, những ấm nước sôi ùng ục đặt trên bếp lò.Tổng cộng có năm sáu bàn, cũng có mấy người khách đang ngồi, dừng chân dùng trà, thuận tiện ăn một bát bánh chẻo hoặc mỳ sợi.Tô Mạt nhìn thoáng qua, cười nói: "Cũng hơi mệt rồi, không bằng chúng ta nghỉ một chút."Nàng xuống ngựa, Hoàng Phủ Cẩn liền vẫy tay, đám người Lan Nhược liền hiểu ý, bảo tỷ muội Phương gia cũng xuống xe, ăn chút gì đó.Mặc dù quán bán rong có dựng lều trại, nhưng những cơn gió vẫn lạnh thấu xương, Phương Vũ từ trước đến nay đều rất yếu, bây giờ bị gió rét thổi qua, lập tức cả người run lên, môi tái nhợt, dựa vào tỷ tỷ đi qua, ngồi xuống bên cạnh bàn nhỏ.Tô Mạt gọi mấy ấm trà, mỗi người một bát sủi cảo nóng, nàng nhìn Phương Vũ một cái, hỏi: "Lạnh lắm sao? Hay là các ngươi lên xe ăn đi?"Phương Vũ lắc đầu.Lan Nhược nhìn hắn một cái, những người ở đây hầu như tất cả đều có võ công, cho nên căn bản không có sợ lạnh.Ngược lại xem ra Phương Vũ thật sự không có võ công, cho nên dù mặc áo bông nhưng vẫn lạnh đến co hết cả người lại.Mà Phương Oánh lại tốt hơn một chút, nhìn cũng không thấy lạnh như thế, thỉnh thoảng rùng mình một chút, sắc mặt cũng không có gì thay đổi.Nàng cười cười, quay đầu nói chuyện cùng muội muội.Thật ra mọi người cũng không có đói bụng, ở vườn hoa đã ăn khá nhiều, hương vị ngon hơn bánh sủi cảo ở đây rất nhiều.Nhưng Phương Vũ vẫn ăn, tuy là ăn chậm, nhưng canh nóng vào bụng, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.Hoàng Phủ Cẩn tuy đã ăn no, nhưng từ nhỏ đã sống trong quân đội đã tạo thành thói quen không lãng phí lương thực, cho nên liền ăn hết một bát sủi cảo lớn, thuận tiện giải quyết luôn hộ Tô Mạt - nàng chỉ ăn hết một nửa

Vì để trên đường có thể nghỉ ngơi, tuy bọn họ cưỡi ngựa nhưng cũng có chuẩn bị thêm xe ngựa.

Phương Oánh vừa nghe thấy vậy vô cùng vui mừng, vội lau nước mắt, kéo tay đệ đệ ra sau đám người cõng lên ba bao quần áo, sau đó trèo lên xe ngựa.

Người bình thường nếu phải rời đi, những đồ dùng hàng ngày chắc chắn không thể thiếu, hai tỷ đệ này, chắc chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay đổi, quả nhiên là đã có chuẩn bị trước để rời đi.

Tô Mạt nhíu mày, nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái, hai người tâm ý tương thông, cùng nhìn nhau cười một cái, sóng vai thúc ngựa đi.

Ngày đông thời tiết rất lạnh, những cơn gió thổi qua như đao cắt qua mặt.

Về đến Trữ Châu, thời tiết sẽ ấm hơn nhiều.

Đồng ruộng hai bên đường đã được khai hoang, lúa xanh như tạo thành một làn sóng biển.

Chim trắng bay cao, càng tôn lên sự mênh mông.

Chỉ là phía chân trời hơi tối lại, giống như sắp có tuyết rơi.

Trong gió lạnh vẫn có người ở những quán trà ven đường, những ấm nước sôi ùng ục đặt trên bếp lò.

Tổng cộng có năm sáu bàn, cũng có mấy người khách đang ngồi, dừng chân dùng trà, thuận tiện ăn một bát bánh chẻo hoặc mỳ sợi.

Tô Mạt nhìn thoáng qua, cười nói: "Cũng hơi mệt rồi, không bằng chúng ta nghỉ một chút."

Nàng xuống ngựa, Hoàng Phủ Cẩn liền vẫy tay, đám người Lan Nhược liền hiểu ý, bảo tỷ muội Phương gia cũng xuống xe, ăn chút gì đó.

Mặc dù quán bán rong có dựng lều trại, nhưng những cơn gió vẫn lạnh thấu xương, Phương Vũ từ trước đến nay đều rất yếu, bây giờ bị gió rét thổi qua, lập tức cả người run lên, môi tái nhợt, dựa vào tỷ tỷ đi qua, ngồi xuống bên cạnh bàn nhỏ.

Tô Mạt gọi mấy ấm trà, mỗi người một bát sủi cảo nóng, nàng nhìn Phương Vũ một cái, hỏi: "Lạnh lắm sao? Hay là các ngươi lên xe ăn đi?"

Phương Vũ lắc đầu.

Lan Nhược nhìn hắn một cái, những người ở đây hầu như tất cả đều có võ công, cho nên căn bản không có sợ lạnh.

Ngược lại xem ra Phương Vũ thật sự không có võ công, cho nên dù mặc áo bông nhưng vẫn lạnh đến co hết cả người lại.

Mà Phương Oánh lại tốt hơn một chút, nhìn cũng không thấy lạnh như thế, thỉnh thoảng rùng mình một chút, sắc mặt cũng không có gì thay đổi.

Nàng cười cười, quay đầu nói chuyện cùng muội muội.

Thật ra mọi người cũng không có đói bụng, ở vườn hoa đã ăn khá nhiều, hương vị ngon hơn bánh sủi cảo ở đây rất nhiều.

Nhưng Phương Vũ vẫn ăn, tuy là ăn chậm, nhưng canh nóng vào bụng, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.

Hoàng Phủ Cẩn tuy đã ăn no, nhưng từ nhỏ đã sống trong quân đội đã tạo thành thói quen không lãng phí lương thực, cho nên liền ăn hết một bát sủi cảo lớn, thuận tiện giải quyết luôn hộ Tô Mạt - nàng chỉ ăn hết một nửa

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vì để trên đường có thể nghỉ ngơi, tuy bọn họ cưỡi ngựa nhưng cũng có chuẩn bị thêm xe ngựa.Phương Oánh vừa nghe thấy vậy vô cùng vui mừng, vội lau nước mắt, kéo tay đệ đệ ra sau đám người cõng lên ba bao quần áo, sau đó trèo lên xe ngựa.Người bình thường nếu phải rời đi, những đồ dùng hàng ngày chắc chắn không thể thiếu, hai tỷ đệ này, chắc chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay đổi, quả nhiên là đã có chuẩn bị trước để rời đi.Tô Mạt nhíu mày, nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái, hai người tâm ý tương thông, cùng nhìn nhau cười một cái, sóng vai thúc ngựa đi.Ngày đông thời tiết rất lạnh, những cơn gió thổi qua như đao cắt qua mặt.Về đến Trữ Châu, thời tiết sẽ ấm hơn nhiều.Đồng ruộng hai bên đường đã được khai hoang, lúa xanh như tạo thành một làn sóng biển.Chim trắng bay cao, càng tôn lên sự mênh mông.Chỉ là phía chân trời hơi tối lại, giống như sắp có tuyết rơi.Trong gió lạnh vẫn có người ở những quán trà ven đường, những ấm nước sôi ùng ục đặt trên bếp lò.Tổng cộng có năm sáu bàn, cũng có mấy người khách đang ngồi, dừng chân dùng trà, thuận tiện ăn một bát bánh chẻo hoặc mỳ sợi.Tô Mạt nhìn thoáng qua, cười nói: "Cũng hơi mệt rồi, không bằng chúng ta nghỉ một chút."Nàng xuống ngựa, Hoàng Phủ Cẩn liền vẫy tay, đám người Lan Nhược liền hiểu ý, bảo tỷ muội Phương gia cũng xuống xe, ăn chút gì đó.Mặc dù quán bán rong có dựng lều trại, nhưng những cơn gió vẫn lạnh thấu xương, Phương Vũ từ trước đến nay đều rất yếu, bây giờ bị gió rét thổi qua, lập tức cả người run lên, môi tái nhợt, dựa vào tỷ tỷ đi qua, ngồi xuống bên cạnh bàn nhỏ.Tô Mạt gọi mấy ấm trà, mỗi người một bát sủi cảo nóng, nàng nhìn Phương Vũ một cái, hỏi: "Lạnh lắm sao? Hay là các ngươi lên xe ăn đi?"Phương Vũ lắc đầu.Lan Nhược nhìn hắn một cái, những người ở đây hầu như tất cả đều có võ công, cho nên căn bản không có sợ lạnh.Ngược lại xem ra Phương Vũ thật sự không có võ công, cho nên dù mặc áo bông nhưng vẫn lạnh đến co hết cả người lại.Mà Phương Oánh lại tốt hơn một chút, nhìn cũng không thấy lạnh như thế, thỉnh thoảng rùng mình một chút, sắc mặt cũng không có gì thay đổi.Nàng cười cười, quay đầu nói chuyện cùng muội muội.Thật ra mọi người cũng không có đói bụng, ở vườn hoa đã ăn khá nhiều, hương vị ngon hơn bánh sủi cảo ở đây rất nhiều.Nhưng Phương Vũ vẫn ăn, tuy là ăn chậm, nhưng canh nóng vào bụng, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.Hoàng Phủ Cẩn tuy đã ăn no, nhưng từ nhỏ đã sống trong quân đội đã tạo thành thói quen không lãng phí lương thực, cho nên liền ăn hết một bát sủi cảo lớn, thuận tiện giải quyết luôn hộ Tô Mạt - nàng chỉ ăn hết một nửa

Chương 1676