Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1679
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Gió bắt đầu mạnh hơn, trời cũng bắt đầu tối, xem ra không tới tối trời sẽ đổ tuyết.Tô Mạt đứng dậy, nói với Hoàng Phủ Cẩn, "Chúng ta nên đi sớm đi, sợ rằng không lâu nữa trời sẽ có tuyết rơi."Khi bọn họ đi đến ngoài thành, quả nhiên là trời đổ tuyết lớn, tuyết trắng như lông ngỗng càng rơi càng lớn, nhiệt độ vô cùng lạnh.Lan Như cuối cùng cũng được trở về đi theo tiểu thư và thiếu gia nê vô cùng vui vẻ, cùng Lan Nhược ngồi trên xe ngựa nói không ngừng, ghé người vào cửa sổ xe ngựa nhìn quang cảnh đường phố kinh thành.Đột nhiên nàng thở dài nói với Lan Nhược: "Tỷ tỷ, thật ra Phương Oánh có vấn đề, nhưng Phương Vũ thật sự không có tội gì. Ta cam đoan là trừ bỏ mật báo cho Tống Ngũ ra bọn họ không có làm gì khác. Tiểu thư luôn khoan hồng độ lượng như vậy mà lại không tha thứ cho bọn họ, tuyết lớn như vậy, không chừng Phương Vũ....""Tiêu Như!" Lan Nhược lớn tiếng cắt ngang lời của Lan Như, thấp giọng khiển trách: "Muội có biết mình đang nói gì không?"Không nên nghi ngờ việc làm của tiểu thư và thiếu gia, không cần nghi ngờ quyết định của bọn họ, không cần đồng tình với địch nhân của mình.Kẻ địch của tiểu thư và thiếu gia cũng chính là kẻ địch của nàng.Lan Như nghịch ngợm thè lưỡi, ôm vai Lan Nhược giải thích: "Tỷ tỷ, muội sai rồi. Muội không có ý đó, muội chỉ cảm thấy là tuyết lớn như vậy, bọn họ khẳng định không kiên trì được bao lâu, mà bọn họ hình như không có cầm theo tiền."Tỷ đệ Phương Oánh ở vườn hoa bao lâu này, dù có hành động gì đều bị nàng nhìn thấy, bọn họ không có tiền bạc gì, lần này lại muốn đi theo tiểu thư cũng thật kỳ lạ, vì sao không thành thật ở lại vườn hoa đi?Nơi đó luôn có đồ ăn, có người chiếu cố, lại muốn đi theo tiểu thư, tất nhiên là khiến tiểu thư nghi ngờ rồi.Hy vọng bọn họ không bị lạnh cóng đến chết, nhất là Phương Vũ, thân thể nhỏ bé yếu ớt như vậy.Sợ nhất là hai tỷ muội họ bị kẻ xấu bắt đi, vậy thì phiền phức rồi, có rất nhiều nam nhân bỉ ổi mơ ước đến Phương Vũ.Nhưng mà nếu tỷ tỷ đã mắng như vậy, nàng cũng không dám nói nữa, nàng biết tính tình của tỷ tỷ.Đi theo tiểu thư mấy năm nay, nàng phát hiện tỷ tỷ so với trước đây, càng ngày càng lạnh lùng, quả thật giống như một nữ chiến sĩ, không còn đáng yêu nữa.Trở lại kinh thành cũng không có thời gian nghỉ ngơi, còn phải tiếp tục thu thập hành trang, nhóm đầu tiên đi trên đường an toàn, không có nghĩa là nhóm thứ hai sẽ không gặp chuyện không may, Tô Mạt muốn chuẩn bị thật tốt.
Gió bắt đầu mạnh hơn, trời cũng bắt đầu tối, xem ra không tới tối trời sẽ đổ tuyết.
Tô Mạt đứng dậy, nói với Hoàng Phủ Cẩn, "Chúng ta nên đi sớm đi, sợ rằng không lâu nữa trời sẽ có tuyết rơi."
Khi bọn họ đi đến ngoài thành, quả nhiên là trời đổ tuyết lớn, tuyết trắng như lông ngỗng càng rơi càng lớn, nhiệt độ vô cùng lạnh.
Lan Như cuối cùng cũng được trở về đi theo tiểu thư và thiếu gia nê vô cùng vui vẻ, cùng Lan Nhược ngồi trên xe ngựa nói không ngừng, ghé người vào cửa sổ xe ngựa nhìn quang cảnh đường phố kinh thành.
Đột nhiên nàng thở dài nói với Lan Nhược: "Tỷ tỷ, thật ra Phương Oánh có vấn đề, nhưng Phương Vũ thật sự không có tội gì. Ta cam đoan là trừ bỏ mật báo cho Tống Ngũ ra bọn họ không có làm gì khác. Tiểu thư luôn khoan hồng độ lượng như vậy mà lại không tha thứ cho bọn họ, tuyết lớn như vậy, không chừng Phương Vũ...."
"Tiêu Như!" Lan Nhược lớn tiếng cắt ngang lời của Lan Như, thấp giọng khiển trách: "Muội có biết mình đang nói gì không?"
Không nên nghi ngờ việc làm của tiểu thư và thiếu gia, không cần nghi ngờ quyết định của bọn họ, không cần đồng tình với địch nhân của mình.
Kẻ địch của tiểu thư và thiếu gia cũng chính là kẻ địch của nàng.
Lan Như nghịch ngợm thè lưỡi, ôm vai Lan Nhược giải thích: "Tỷ tỷ, muội sai rồi. Muội không có ý đó, muội chỉ cảm thấy là tuyết lớn như vậy, bọn họ khẳng định không kiên trì được bao lâu, mà bọn họ hình như không có cầm theo tiền."
Tỷ đệ Phương Oánh ở vườn hoa bao lâu này, dù có hành động gì đều bị nàng nhìn thấy, bọn họ không có tiền bạc gì, lần này lại muốn đi theo tiểu thư cũng thật kỳ lạ, vì sao không thành thật ở lại vườn hoa đi?
Nơi đó luôn có đồ ăn, có người chiếu cố, lại muốn đi theo tiểu thư, tất nhiên là khiến tiểu thư nghi ngờ rồi.
Hy vọng bọn họ không bị lạnh cóng đến chết, nhất là Phương Vũ, thân thể nhỏ bé yếu ớt như vậy.
Sợ nhất là hai tỷ muội họ bị kẻ xấu bắt đi, vậy thì phiền phức rồi, có rất nhiều nam nhân bỉ ổi mơ ước đến Phương Vũ.
Nhưng mà nếu tỷ tỷ đã mắng như vậy, nàng cũng không dám nói nữa, nàng biết tính tình của tỷ tỷ.
Đi theo tiểu thư mấy năm nay, nàng phát hiện tỷ tỷ so với trước đây, càng ngày càng lạnh lùng, quả thật giống như một nữ chiến sĩ, không còn đáng yêu nữa.
Trở lại kinh thành cũng không có thời gian nghỉ ngơi, còn phải tiếp tục thu thập hành trang, nhóm đầu tiên đi trên đường an toàn, không có nghĩa là nhóm thứ hai sẽ không gặp chuyện không may, Tô Mạt muốn chuẩn bị thật tốt.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Gió bắt đầu mạnh hơn, trời cũng bắt đầu tối, xem ra không tới tối trời sẽ đổ tuyết.Tô Mạt đứng dậy, nói với Hoàng Phủ Cẩn, "Chúng ta nên đi sớm đi, sợ rằng không lâu nữa trời sẽ có tuyết rơi."Khi bọn họ đi đến ngoài thành, quả nhiên là trời đổ tuyết lớn, tuyết trắng như lông ngỗng càng rơi càng lớn, nhiệt độ vô cùng lạnh.Lan Như cuối cùng cũng được trở về đi theo tiểu thư và thiếu gia nê vô cùng vui vẻ, cùng Lan Nhược ngồi trên xe ngựa nói không ngừng, ghé người vào cửa sổ xe ngựa nhìn quang cảnh đường phố kinh thành.Đột nhiên nàng thở dài nói với Lan Nhược: "Tỷ tỷ, thật ra Phương Oánh có vấn đề, nhưng Phương Vũ thật sự không có tội gì. Ta cam đoan là trừ bỏ mật báo cho Tống Ngũ ra bọn họ không có làm gì khác. Tiểu thư luôn khoan hồng độ lượng như vậy mà lại không tha thứ cho bọn họ, tuyết lớn như vậy, không chừng Phương Vũ....""Tiêu Như!" Lan Nhược lớn tiếng cắt ngang lời của Lan Như, thấp giọng khiển trách: "Muội có biết mình đang nói gì không?"Không nên nghi ngờ việc làm của tiểu thư và thiếu gia, không cần nghi ngờ quyết định của bọn họ, không cần đồng tình với địch nhân của mình.Kẻ địch của tiểu thư và thiếu gia cũng chính là kẻ địch của nàng.Lan Như nghịch ngợm thè lưỡi, ôm vai Lan Nhược giải thích: "Tỷ tỷ, muội sai rồi. Muội không có ý đó, muội chỉ cảm thấy là tuyết lớn như vậy, bọn họ khẳng định không kiên trì được bao lâu, mà bọn họ hình như không có cầm theo tiền."Tỷ đệ Phương Oánh ở vườn hoa bao lâu này, dù có hành động gì đều bị nàng nhìn thấy, bọn họ không có tiền bạc gì, lần này lại muốn đi theo tiểu thư cũng thật kỳ lạ, vì sao không thành thật ở lại vườn hoa đi?Nơi đó luôn có đồ ăn, có người chiếu cố, lại muốn đi theo tiểu thư, tất nhiên là khiến tiểu thư nghi ngờ rồi.Hy vọng bọn họ không bị lạnh cóng đến chết, nhất là Phương Vũ, thân thể nhỏ bé yếu ớt như vậy.Sợ nhất là hai tỷ muội họ bị kẻ xấu bắt đi, vậy thì phiền phức rồi, có rất nhiều nam nhân bỉ ổi mơ ước đến Phương Vũ.Nhưng mà nếu tỷ tỷ đã mắng như vậy, nàng cũng không dám nói nữa, nàng biết tính tình của tỷ tỷ.Đi theo tiểu thư mấy năm nay, nàng phát hiện tỷ tỷ so với trước đây, càng ngày càng lạnh lùng, quả thật giống như một nữ chiến sĩ, không còn đáng yêu nữa.Trở lại kinh thành cũng không có thời gian nghỉ ngơi, còn phải tiếp tục thu thập hành trang, nhóm đầu tiên đi trên đường an toàn, không có nghĩa là nhóm thứ hai sẽ không gặp chuyện không may, Tô Mạt muốn chuẩn bị thật tốt.