Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1688
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Hinh Nhi nhẹ nhàng di chân, nhìn than cháy trong chậu than, gương mặt trắng nõn của nàng lấm tấm vài giọt mồ hôi, nàng cúi đầu nhìn xuống, đôi má lại đỏ lên.Dường như nàng đang cố lấy hết dũng khí, đột nhiên, nàng ngẩng đầu dậy, mạnh dạn nhìn A Cổ Thái, đôi mắt trong trẻo, tràn đầy nhiệt huyết, "A Cổ Thái sư phụ, ta, ta có chuyện muốn hỏi."A Cổ Thái hình như có chút né tránh, không dám nhìn thẳng ánh mắt của nàng, vừa nhìn liền đưa mắt ra chỗ khác, "Tam tiểu thư cứ nói.""Huynh, huynh, có đồng ý theo chúng ta đến Trữ Châu không? Ở Trữ Châu cũng có cửa hàng hương liệu, hơn nữa có thể mở một vườn hoa khác, dù sao cũng có Tô Mạt ở đấy,... Ai, dù Tô Mạt không có ở đó, chúng ta cũng có thể làm..."Nàng vội vàng nói, nói xong liền cảm thấy đầu óc trống rỗng, không nghĩ được điều gì khác.Nàng đang chờ A Cổ Thái trả lời, nhưng lại sợ hắn trả lời, giống như muốn nhìn sét đánh ra sao, nhưng lại sợ hãi, cẩn thận không biết khi nào thì sét đánh xuống.A Cổ Thái lúc này mới đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy chợt lóe lên điều gì đó, nhưng lập tức bị sự mỉa mai ép xuống."Ta, ta định ở lại thêm một thời gian nữa, nghiên cứu xong đám hương liệu này, sau đó liền đến nơi khác." Giọng nói của hắn có chút nhỏ, Tô Hinh Nhi chỗ nghe được chỗ không.Giọng nói kia truyền đến tai nàng, có cảm giác mang theo một chút bi thương và né tránh.Từ khi hắn bước vào căn phòng này, thì hắn đã biết được tâm tư của nàng.Sở dĩ không cự tuyệt, vì...xuất phát từ lòng tốt, để ý đến lòng tự trọng của nàng.Nếu như chính mình hiểu lấy, nên lập tức đứng dậy rời đi.Nhưng mà...rời đi, có phải là sẽ không còn cơ hội đúng không?Bản thân nàng đã trưởng thành, có thể đợi được bao lâu?Một khi rời đi, đến bao giờ mới được gặp lại?Hiện tại hắn không thích mình, có phải là tương lại hắn càng không thích nàng đúng không?Nghĩ lại, có một thời gian dài, Tô Mạt vội vàng làm chuyện lớn, còn bị chiêu vào cung, nàng ở cửa hàng hương liệu giúp đỡ nhị ca, sớm chiều ở chung với A Cổ Thái, thời điểm đó nàng đã thích hắn rồi.Khi nàng đau khổ, hắn ở bên an ủi nàng, cười đùa với nàng, lại còn tỉ mỉ cho nàng một số loại hương liệu.Còn nói nàng giống như hoa hồng, kiên cường mỹ lệ, còn đưa cho nàng một lọ nước hoa độc nhất vô nhị.Khi đó nàng liền động tâm, chỉ là không dám thừa nhận.
Tô Hinh Nhi nhẹ nhàng di chân, nhìn than cháy trong chậu than, gương mặt trắng nõn của nàng lấm tấm vài giọt mồ hôi, nàng cúi đầu nhìn xuống, đôi má lại đỏ lên.
Dường như nàng đang cố lấy hết dũng khí, đột nhiên, nàng ngẩng đầu dậy, mạnh dạn nhìn A Cổ Thái, đôi mắt trong trẻo, tràn đầy nhiệt huyết, "A Cổ Thái sư phụ, ta, ta có chuyện muốn hỏi."
A Cổ Thái hình như có chút né tránh, không dám nhìn thẳng ánh mắt của nàng, vừa nhìn liền đưa mắt ra chỗ khác, "Tam tiểu thư cứ nói."
"Huynh, huynh, có đồng ý theo chúng ta đến Trữ Châu không? Ở Trữ Châu cũng có cửa hàng hương liệu, hơn nữa có thể mở một vườn hoa khác, dù sao cũng có Tô Mạt ở đấy,... Ai, dù Tô Mạt không có ở đó, chúng ta cũng có thể làm..."
Nàng vội vàng nói, nói xong liền cảm thấy đầu óc trống rỗng, không nghĩ được điều gì khác.
Nàng đang chờ A Cổ Thái trả lời, nhưng lại sợ hắn trả lời, giống như muốn nhìn sét đánh ra sao, nhưng lại sợ hãi, cẩn thận không biết khi nào thì sét đánh xuống.
A Cổ Thái lúc này mới đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy chợt lóe lên điều gì đó, nhưng lập tức bị sự mỉa mai ép xuống.
"Ta, ta định ở lại thêm một thời gian nữa, nghiên cứu xong đám hương liệu này, sau đó liền đến nơi khác." Giọng nói của hắn có chút nhỏ, Tô Hinh Nhi chỗ nghe được chỗ không.
Giọng nói kia truyền đến tai nàng, có cảm giác mang theo một chút bi thương và né tránh.
Từ khi hắn bước vào căn phòng này, thì hắn đã biết được tâm tư của nàng.
Sở dĩ không cự tuyệt, vì...xuất phát từ lòng tốt, để ý đến lòng tự trọng của nàng.
Nếu như chính mình hiểu lấy, nên lập tức đứng dậy rời đi.
Nhưng mà...rời đi, có phải là sẽ không còn cơ hội đúng không?
Bản thân nàng đã trưởng thành, có thể đợi được bao lâu?
Một khi rời đi, đến bao giờ mới được gặp lại?
Hiện tại hắn không thích mình, có phải là tương lại hắn càng không thích nàng đúng không?
Nghĩ lại, có một thời gian dài, Tô Mạt vội vàng làm chuyện lớn, còn bị chiêu vào cung, nàng ở cửa hàng hương liệu giúp đỡ nhị ca, sớm chiều ở chung với A Cổ Thái, thời điểm đó nàng đã thích hắn rồi.
Khi nàng đau khổ, hắn ở bên an ủi nàng, cười đùa với nàng, lại còn tỉ mỉ cho nàng một số loại hương liệu.
Còn nói nàng giống như hoa hồng, kiên cường mỹ lệ, còn đưa cho nàng một lọ nước hoa độc nhất vô nhị.
Khi đó nàng liền động tâm, chỉ là không dám thừa nhận.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Hinh Nhi nhẹ nhàng di chân, nhìn than cháy trong chậu than, gương mặt trắng nõn của nàng lấm tấm vài giọt mồ hôi, nàng cúi đầu nhìn xuống, đôi má lại đỏ lên.Dường như nàng đang cố lấy hết dũng khí, đột nhiên, nàng ngẩng đầu dậy, mạnh dạn nhìn A Cổ Thái, đôi mắt trong trẻo, tràn đầy nhiệt huyết, "A Cổ Thái sư phụ, ta, ta có chuyện muốn hỏi."A Cổ Thái hình như có chút né tránh, không dám nhìn thẳng ánh mắt của nàng, vừa nhìn liền đưa mắt ra chỗ khác, "Tam tiểu thư cứ nói.""Huynh, huynh, có đồng ý theo chúng ta đến Trữ Châu không? Ở Trữ Châu cũng có cửa hàng hương liệu, hơn nữa có thể mở một vườn hoa khác, dù sao cũng có Tô Mạt ở đấy,... Ai, dù Tô Mạt không có ở đó, chúng ta cũng có thể làm..."Nàng vội vàng nói, nói xong liền cảm thấy đầu óc trống rỗng, không nghĩ được điều gì khác.Nàng đang chờ A Cổ Thái trả lời, nhưng lại sợ hắn trả lời, giống như muốn nhìn sét đánh ra sao, nhưng lại sợ hãi, cẩn thận không biết khi nào thì sét đánh xuống.A Cổ Thái lúc này mới đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy chợt lóe lên điều gì đó, nhưng lập tức bị sự mỉa mai ép xuống."Ta, ta định ở lại thêm một thời gian nữa, nghiên cứu xong đám hương liệu này, sau đó liền đến nơi khác." Giọng nói của hắn có chút nhỏ, Tô Hinh Nhi chỗ nghe được chỗ không.Giọng nói kia truyền đến tai nàng, có cảm giác mang theo một chút bi thương và né tránh.Từ khi hắn bước vào căn phòng này, thì hắn đã biết được tâm tư của nàng.Sở dĩ không cự tuyệt, vì...xuất phát từ lòng tốt, để ý đến lòng tự trọng của nàng.Nếu như chính mình hiểu lấy, nên lập tức đứng dậy rời đi.Nhưng mà...rời đi, có phải là sẽ không còn cơ hội đúng không?Bản thân nàng đã trưởng thành, có thể đợi được bao lâu?Một khi rời đi, đến bao giờ mới được gặp lại?Hiện tại hắn không thích mình, có phải là tương lại hắn càng không thích nàng đúng không?Nghĩ lại, có một thời gian dài, Tô Mạt vội vàng làm chuyện lớn, còn bị chiêu vào cung, nàng ở cửa hàng hương liệu giúp đỡ nhị ca, sớm chiều ở chung với A Cổ Thái, thời điểm đó nàng đã thích hắn rồi.Khi nàng đau khổ, hắn ở bên an ủi nàng, cười đùa với nàng, lại còn tỉ mỉ cho nàng một số loại hương liệu.Còn nói nàng giống như hoa hồng, kiên cường mỹ lệ, còn đưa cho nàng một lọ nước hoa độc nhất vô nhị.Khi đó nàng liền động tâm, chỉ là không dám thừa nhận.