Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1696

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thậm chí hắn còn nói là cuối cùng bọn họ cũng đi, hiện giờ phủ Quốc Công sẽ là của hắn, hắn muốn sử dụng quyền lực của đương gia, không muốn rời đi.Tô Nhân Vũ bị hắn làm cho tức giận, nói toàn bộ đều theo hắn nói, ông không muốn quan tâm đến.Tô Mạt lại không đồng ý để hắn ở lại kinh thành, ai biết hắn định làm gì, không chừng lại muốn cùng Tín Vương có âm mưu quỷ kế gì.Cho nên nàng trực tiếp điểm huyệt ngủ của hắn, lại cho hắn ăn nhuyễn cân tán, khiến hắn không khác gì một con nít, để người khác hầu hạ.Đến giờ dần, xe ngựa của Tô gia bắt đầu xuất phát, xe ngựa chở đồ phía trước ra khỏi thành, xe cuối cùng còn chưa bắt đầu đi.Tô gia nói tạm biệt với những người tới tiễn đưa, lên xe khởi hành, xe chở đồ vẫn còn ở sau.Bởi vì đã tiến cung cáo biệt, cho nên bọn họ cũng không trì hoãn gì thêm, đi thẳng ra ngoài thành.Khi trời sáng rõ, toàn bộ xe ngựa đã ra khỏi thành, Tô Nhân Vũ để đám người Tô Việt hộ tống lão phu nhân đi trước. Ông cùng với Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn đi phía sau, nhìn từng chiếc xe ngựa đi qua.Vì để an toàn và che mắt người khác, Tô Mạt mời năm mươi người của hai tiêu cục trong kinh, nhưng có một nửa là người của A Lý trà trộn vào, đề phòng mọi trường hợp.Đến lúc đó, nếu trên đường thật sự gặp chuyện không may, người của nàng có thể lấy một chọi một trăm.Một số người bạn thân thiết của Tô Nhân Vũ cưỡi ngựa ra tận cổng thành để tiễn đưa, lấy rượu đưa tiễn.Hoàng Phủ Cẩn đã sớm dặn dò Hoàng Phủ Giới và Hoàng Phủ Giác, mấy người họ đã cùng uống rượu trong cung, không cần bọn họ phải ra ngoài thành tiễn.Một là hắn không muốn quá đa cảm, hơn nữa cũng sợ khi họ trở về xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Đồng liêu bằng hữu của Tô Nhân Vũ lần lượt cáo lui, ông liền dẫn Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn chuẩn bị lên đường.Lúc này phía xa bụi đất tung bay, có người đang cưỡi ngựa chạy tới."Nhị ca, nhị ca, đợi đệ với!" Hoàng Phủ Giới dẫn đầu, nhanh chóng đi đến chỗ bọn họ.Hắn nhảy từ trên ngựa xuống, Tô Nhân Vũ bước lên tiến lên thỉnh an, hắn vội vàng không kịp nâng Tô Nhân Vũ dậy.Hắn xông lên ôm lấy Hoàng Phủ Cẩn, nhịn không được nước mắt chảy dài, lớn tiếng nói: "Nhị ca, nhị ca, huynh phải đi, đệ không thể không đến tiễn huynh!"Lúc này Hoàng Phủ Giác dẫn theo thị vệ đại nội cùng đến chỗ bọn họ, hắn nhảy xuống ngựa, người đằng sau lập tức đem thức ăn và rượu đến đình nhỏ bên cạnh, dựng bình phong lên, đốt lửa hâm nóng thức ăn.

Thậm chí hắn còn nói là cuối cùng bọn họ cũng đi, hiện giờ phủ Quốc Công sẽ là của hắn, hắn muốn sử dụng quyền lực của đương gia, không muốn rời đi.

Tô Nhân Vũ bị hắn làm cho tức giận, nói toàn bộ đều theo hắn nói, ông không muốn quan tâm đến.

Tô Mạt lại không đồng ý để hắn ở lại kinh thành, ai biết hắn định làm gì, không chừng lại muốn cùng Tín Vương có âm mưu quỷ kế gì.

Cho nên nàng trực tiếp điểm huyệt ngủ của hắn, lại cho hắn ăn nhuyễn cân tán, khiến hắn không khác gì một con nít, để người khác hầu hạ.

Đến giờ dần, xe ngựa của Tô gia bắt đầu xuất phát, xe ngựa chở đồ phía trước ra khỏi thành, xe cuối cùng còn chưa bắt đầu đi.

Tô gia nói tạm biệt với những người tới tiễn đưa, lên xe khởi hành, xe chở đồ vẫn còn ở sau.

Bởi vì đã tiến cung cáo biệt, cho nên bọn họ cũng không trì hoãn gì thêm, đi thẳng ra ngoài thành.

Khi trời sáng rõ, toàn bộ xe ngựa đã ra khỏi thành, Tô Nhân Vũ để đám người Tô Việt hộ tống lão phu nhân đi trước. Ông cùng với Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn đi phía sau, nhìn từng chiếc xe ngựa đi qua.

Vì để an toàn và che mắt người khác, Tô Mạt mời năm mươi người của hai tiêu cục trong kinh, nhưng có một nửa là người của A Lý trà trộn vào, đề phòng mọi trường hợp.

Đến lúc đó, nếu trên đường thật sự gặp chuyện không may, người của nàng có thể lấy một chọi một trăm.

Một số người bạn thân thiết của Tô Nhân Vũ cưỡi ngựa ra tận cổng thành để tiễn đưa, lấy rượu đưa tiễn.

Hoàng Phủ Cẩn đã sớm dặn dò Hoàng Phủ Giới và Hoàng Phủ Giác, mấy người họ đã cùng uống rượu trong cung, không cần bọn họ phải ra ngoài thành tiễn.

Một là hắn không muốn quá đa cảm, hơn nữa cũng sợ khi họ trở về xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đồng liêu bằng hữu của Tô Nhân Vũ lần lượt cáo lui, ông liền dẫn Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn chuẩn bị lên đường.

Lúc này phía xa bụi đất tung bay, có người đang cưỡi ngựa chạy tới.

"Nhị ca, nhị ca, đợi đệ với!" Hoàng Phủ Giới dẫn đầu, nhanh chóng đi đến chỗ bọn họ.

Hắn nhảy từ trên ngựa xuống, Tô Nhân Vũ bước lên tiến lên thỉnh an, hắn vội vàng không kịp nâng Tô Nhân Vũ dậy.

Hắn xông lên ôm lấy Hoàng Phủ Cẩn, nhịn không được nước mắt chảy dài, lớn tiếng nói: "Nhị ca, nhị ca, huynh phải đi, đệ không thể không đến tiễn huynh!"

Lúc này Hoàng Phủ Giác dẫn theo thị vệ đại nội cùng đến chỗ bọn họ, hắn nhảy xuống ngựa, người đằng sau lập tức đem thức ăn và rượu đến đình nhỏ bên cạnh, dựng bình phong lên, đốt lửa hâm nóng thức ăn.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thậm chí hắn còn nói là cuối cùng bọn họ cũng đi, hiện giờ phủ Quốc Công sẽ là của hắn, hắn muốn sử dụng quyền lực của đương gia, không muốn rời đi.Tô Nhân Vũ bị hắn làm cho tức giận, nói toàn bộ đều theo hắn nói, ông không muốn quan tâm đến.Tô Mạt lại không đồng ý để hắn ở lại kinh thành, ai biết hắn định làm gì, không chừng lại muốn cùng Tín Vương có âm mưu quỷ kế gì.Cho nên nàng trực tiếp điểm huyệt ngủ của hắn, lại cho hắn ăn nhuyễn cân tán, khiến hắn không khác gì một con nít, để người khác hầu hạ.Đến giờ dần, xe ngựa của Tô gia bắt đầu xuất phát, xe ngựa chở đồ phía trước ra khỏi thành, xe cuối cùng còn chưa bắt đầu đi.Tô gia nói tạm biệt với những người tới tiễn đưa, lên xe khởi hành, xe chở đồ vẫn còn ở sau.Bởi vì đã tiến cung cáo biệt, cho nên bọn họ cũng không trì hoãn gì thêm, đi thẳng ra ngoài thành.Khi trời sáng rõ, toàn bộ xe ngựa đã ra khỏi thành, Tô Nhân Vũ để đám người Tô Việt hộ tống lão phu nhân đi trước. Ông cùng với Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn đi phía sau, nhìn từng chiếc xe ngựa đi qua.Vì để an toàn và che mắt người khác, Tô Mạt mời năm mươi người của hai tiêu cục trong kinh, nhưng có một nửa là người của A Lý trà trộn vào, đề phòng mọi trường hợp.Đến lúc đó, nếu trên đường thật sự gặp chuyện không may, người của nàng có thể lấy một chọi một trăm.Một số người bạn thân thiết của Tô Nhân Vũ cưỡi ngựa ra tận cổng thành để tiễn đưa, lấy rượu đưa tiễn.Hoàng Phủ Cẩn đã sớm dặn dò Hoàng Phủ Giới và Hoàng Phủ Giác, mấy người họ đã cùng uống rượu trong cung, không cần bọn họ phải ra ngoài thành tiễn.Một là hắn không muốn quá đa cảm, hơn nữa cũng sợ khi họ trở về xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Đồng liêu bằng hữu của Tô Nhân Vũ lần lượt cáo lui, ông liền dẫn Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn chuẩn bị lên đường.Lúc này phía xa bụi đất tung bay, có người đang cưỡi ngựa chạy tới."Nhị ca, nhị ca, đợi đệ với!" Hoàng Phủ Giới dẫn đầu, nhanh chóng đi đến chỗ bọn họ.Hắn nhảy từ trên ngựa xuống, Tô Nhân Vũ bước lên tiến lên thỉnh an, hắn vội vàng không kịp nâng Tô Nhân Vũ dậy.Hắn xông lên ôm lấy Hoàng Phủ Cẩn, nhịn không được nước mắt chảy dài, lớn tiếng nói: "Nhị ca, nhị ca, huynh phải đi, đệ không thể không đến tiễn huynh!"Lúc này Hoàng Phủ Giác dẫn theo thị vệ đại nội cùng đến chỗ bọn họ, hắn nhảy xuống ngựa, người đằng sau lập tức đem thức ăn và rượu đến đình nhỏ bên cạnh, dựng bình phong lên, đốt lửa hâm nóng thức ăn.

Chương 1696